Lục Hướng Noãn nghĩ mãi cũng không rõ, cuối cùng cô quá phiền lòng trực tiếp lấy chai rượu vang trong không gian ra, sau đó uống một chai vào bụng.
Cô uống say khướt cả người đầy mùi rượu, chỉ một lát đã nằm trên giường đất ngủ mất.
Lúc này thì hay rồi, cô giải phóng, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.
Chẳng qua cô đã suy nghĩ nhiều, trong mơ cô đang kết hôn với Hoắc Cảnh Xuyên.
Mãi đến ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Hướng Noãn cảm thấy hơi hoang đường, nhưng mà giấc mộng kia chân thật giống như từng xảy ra trong hiện thực.
Thậm chí lần đầu tiên cô cảm thấy hình như kết hôn với anh cũng không tệ lắm.
Vương Học Binh ở huyện hành thì thảm rồi, ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện mình đột nhiên béo hơn, béo giống y như con gấu.
Thậm chí trên trán vốn đã ít tóc, lúc này hơi chạm vào là có thể rụng rất nhiều.
Vương Học Binh còn chưa sờ được mấy cái, tóc đã rụng sạch.
Nhìn mình trong gương, anh ta sợ tới mức trực tiếp kêu ra.
Nhưng mà anh ta phát hiện vậy mà mình không phát ra âm thanh, anh ta tức tới mức trực tiếp dùng nắm đấm đập mạnh gương trên tường nát bấy.
Vương Học Binh không tiếp nhận được hiện giờ mình biến thành như vậy quay đầu muốn lục tìm tiền dưới gối đi khám bác sĩ, kết quả lúc này anh ta phát hiện trong phòng ngoại trừ giường ra, thì không còn gì khác.
Bao gồm mấy thứ anh ta cướp đoạt từ chỗ khác lén giấu đi cũng không còn, giống y như là có trộm tiến vào nhà, đó là số tiền mình cực khổ mới tích cóp ra được nhiều như thế.
Chẳng qua cho dù có trộm ghé thăm cũng không thể bị trộm sạch như vậy, ngay cả cái chổi ở bệ bếp cũng không buông tha.
Chuyện này khiến Vương Học Binh tức tới mức đập hết mọi thứ có thể đập trong nhà, nhưng mà cho dù như vậy cơn tức trong lòng vẫn không thể phát tiết ra.
Nếu để anh ta biết là tên khốn nạn nào làm, anh ta sẽ lột da kẻ đó.
Chẳng qua rất đáng tiếc, anh ta không có cơ hội này, bởi vì đám tiểu đệ bên cạnh anh ta ăn cơm xong chạy tới tìm anh ta làm việc.
Kết quả khi thấy dáng vẻ một đêm thành quỷ của Vương Học Binh, mấy bọn họ hiểu lầm là làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, ông trời không nhìn nổi cố ý trừng phạt anh ta.
Sợ người kế tiếp sẽ là mình bọn họ mặc kệ Vương Học Binh chạy trốn mất dạng, thậm chí có mấy người rửa tay không làm nữa.
Trong vô hình, Lục Hướng Noãn xem như làm một chuyện tốt tạo phúc cho dân chúng.
Nếu không có sự tham dự của Lục Hướng Noãn, đám Vương Học Binh nếm được ngon ngọt xong, có lẽ sẽ càng thêm làm xằng làm bậy.
Đến lúc đó dân chúng trong huyện thành càng gặp tai ương.
Tưởng ngả mọi người đẩy, mà lúc trước Vương Học Binh đắc tội quá nhiều người, mấy tay cũng không đếm hết được.
Hơn nữa hiện giờ anh ta biến thành dáng vẻ như quỷ như vậy, không khác gì một kẻ phế nhân, cho nên bị mọi người kết phương đưa tới nông trường xa xôi nhất bên bọn họ cải tạo.
Muốn trở về cũng không về nổi.
Chẳng qua sau này Vương Học Binh đến chết cũng không nghĩ ra được, tối ngày đó đã xảy ra chuyện gì, còn có diện mạo có thể hù chết đứa bé này của anh ta.
Hoắc Cảnh Xuyên dậy từ sớm, ăn cơm sáng xong anh đẩy xe lăn tới bên nhà Lục Hướng Noãn châm cứu.
Vốn nên là buổi chiều châm cứu, nhưng anh không muốn đợi một giây nào.
Anh muốn gặp cô gái nhỏ, nóng lòng muốn.
Các đội viên nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên tới đây tìm Lục Hướng Noãn châm cứu, thậm chí còn giúp đẩy xe lăn cho anh, nhưng mà bị Hoắc Cảnh Xuyên từ chối.
Tự anh làm được, hơn nữa anh rất phiền biểu cảm đồng tình bố thí trên mặt những người khác.
Luôn khiến anh có loại ảo giác mình là phế vật.
Nhưng nếu người kia là cô gái nhỏ, vậy Hoắc Cảnh Xuyên anh sẽ nguyện ý trăm vạn lần.
Các đội viên không có biện pháp, chỉ có thể khuyên anh cẩn thận một chút, sau đó xách theo đồ của bọn họ lên núi kiếm đồ.
Lục Hướng Noãn còn chưa tỉnh ngủ, che miệng ngáp một cái, dựa vào cửa nhà mình nói với Hoắc Cảnh Xuyên:
“Sao lại buổi sáng tới đây?”
Xem ra ngày hôm qua vẫn là đau nhẹ, hiện giờ đã lăn lộn được.
“Buổi chiều có việc nên không tới được.” Hoắc Cảnh Xuyên nói dối, nhưng nói xong anh lại hối hận.
Hình như cô gái nhỏ không thích người ta nói dối nhất.
Vì thế anh nhanh chóng sửa lại: “Buổi chiều tôi muốn ở nhà rèn luyện, cho nên nhân buổi sáng không có việc gì thì tới đây.”
Không thể mở miệng nói là anh muốn gặp em được đúng không.
Hoắc Cảnh Xuyên biết, chỉ cần anh vừa nói câu này, Lục Hướng Noãn sẽ lập tức phân rõ giới hạn với anh.