Không thích hợp thì chia tay, lúc đó Lục Hướng Noãn sẽ nghĩ thoáng hơn lần trước một chút, nhưng nếu Hoắc Cảnh Xuyên giống như tên bạn trai cũ cặn bã của cô.
Lục Hướng Noãn sẽ không lưu tình khiến anh đoạn tử tuyệt tôn.
Hoắc Cảnh Xuyên: “Ừm… Cảm thấy dưới háng chợt lạnh…”
Hoắc Cảnh Xuyên vừa nghe mấy chữ thịt kho tàu thì đơ người, bởi vì anh ngoại trừ nấu mì sợi thì không biết nấu món khác.
Cho dù cô gái nhỏ không chê, anh cũng ghét bỏ tay nghề của mình, cháy đen thui, làm ra đừng nói là ăn, nhìn thôi đã không muốn nhìn.
Nấu cho mình ăn còn được, cô gái nhỏ thì không được.
Nếu anh còn có thể trở về bộ đội, vậy đến lúc đó anh nhất định luyện tập tay nghề nấu ăn với đầu bếp Hoàng.
Hiếm khi Lục Hướng Noãn thấy được vẻ lúng túng trên mặt anh: “Không phải là anh không biết nấu đấy chứ?”
Mặt Hoắc Cảnh Xuyên không đỏ, thành thật gật đầu: “Nhưng mà anh có thể học. Em dạy anh, anh học rất nhanh.”
“Thôi, hôm nay đông chí, vẫn nên làm sủi cảo thì hơn.”
Đông chí ăn sủi cảo, đây là món ăn cát lợi, không phải các cụ thường nói đông chí mà không bưng bát sủi cảo, thì có lạnh buốt tai cũng không ai thèm quản sao?
Hoắc Cảnh Xuyên nghe cô nói như thế thì có chút mất mát, có lẽ là chút tâm tư nhỏ của mình đều thất bại.
Nhưng mà khi Lục Hướng Noãn nói câu kế tiếp, tâm trạng tồi tệ của anh lập tức biến mất sạch.
“Giữa trưa ngày mai ăn, đến lúc đó chúng ta ăn lẩu gà, ngày mai anh gọi đại đội trưởng và thím tới đây, vừa vặn mọi người ăn cùng nhau náo nhiệt hơn chút.”
“Được.” Mi mắt của Hoắc Cảnh Xuyên cong cong, nhưng có thêm chút vị nhân tình hơn thường ngày.
Đây là lần đầu tiên Lục Hướng Noãn thấy anh như vậy, trong lúc nhất thời có chút nhìn đến ngây người.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Cảnh Xuyên nhắc nhở cô, lúc này Lục Hướng Noãn mới kịp phản ứng vừa rồi mình làm chuyện ngu ngốc gì.
Cô thẹn quá hóa giận trừng Hoắc Cảnh Xuyên một cái, sau đó đứng dậy đi về phòng bếp làm nhân sủi cảo.
Hoắc Cảnh Xuyên bật cười, anh đã phát hiện ra điểm yếu của cô gái nhỏ, có lẽ sau này có thể thử xem?
Đột nhiên phát hiện gương mặt này của anh cũng không tệ lắm.
Người của đại đội Hồng Kỳ đã sớm làm nhân sủi cảo, khoảng thời gian trước đám Vương Quế Anh cũng đặc biệt nhắc nhở Lục Hướng Noãn đừng quên chuẩn bị trước.
Chính vì sợ cô quên mất.
Dù sao ngày mùa đông nay để bên ngoài, đông lạnh cứng rắn cũng không hỏng, tránh cho tới ngày khi làm sủi cảo lại phải chuẩn bị nhân, còn chưa đủ bận à.
Không nghĩ tới Lục Hướng Noãn thật sự quên mất, lúc trước khi Vương Quế Anh nói muốn làm nhân giúp cô, đã bị cô từ chối.
Cho nên nhân sủi cảo hôm nay là cô phải tự lực cánh sinh.
Nhưng mà trước khi làm nhân sủi cảo, phải nhào bột mì trước.
Dù sao cũng là đông chí, Lục Hướng Noãn “nghiến răng” múc hai bát bột mì ra.
Biểu cảm này lọt vào trong mắt của Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng bản thân anh cũng biết nếu nói gì đó vào lúc này sẽ chọc cô gái nhỏ xù lông.
Vì bảo vệ tính mạng, vẫn nên câm miệng thì hơn, nhưng mà anh suy nghĩ hôm nào lại mang ít lương thực tới.
Lục Hướng Noãn xắn tay áo lên, vừa định nhào bột mì thì bị Hoắc Cảnh Xuyên giành trước một bước.
“Để tôi làm cho.”
Anh biết cán bột mì, vậy thì anh biết làm nhân sủi cảo, dù sao giống nhau sẽ làm được.
Lục Hướng Noãn thích người giúp đỡ làm việc, cô đứng bên cạnh nhìn Hoắc Cảnh Xuyên cán bột có bài bản, thì yên tâm lớn mật đi làm nhân sủi cảo.
Mùa đông có thể ăn được rất ít rau, trong không gian của Lục Hướng Noãn có rất nhiều, chẳng qua ngại Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh, vì không để lộ mình cô vẫn từ bỏ lấy đồ trong không gian ra.
Dù sao không thể rơi lớp áo choàng.
Lục Hướng Noãn đến hầm cầm cải thảo Vương Quế Anh mang tới, còn có thịt heo mua trong đội lần trước, cũng cầm dao cắt miếng nhỏ.
Nhưng mà vẫn là thịt nạc.
Hiện giờ cải thảo ở nhà Lục Hướng Noãn còn nhiều ăn không hết, đều là lúc trước cô khám bệnh cho người trong đội, bọn họ mang tới cảm ơn cô.
Trừ đi 10-20 cải thảo mấy hôm trước bảo đám người ở khu thanh niên trí thức mang đi, hiện giờ hầm nhà Lục Hướng Noãn vẫn còn rất nhiều.
Lục Hướng Noãn quyết định ngày nào đó rảnh rỗi sẽ lấy đống cải thảo không ăn hết này muối thành kim chi, để trong không gian.
Đến lúc đó muốn ăn, thì lấy ra ăn.
Mạnh hơn xào cải thảo ăn nhiều.
Tuy hiện giờ là mùa đông, đám đội viên đều rúc trong nhà không làm gì, Lục Hướng Noãn thân là bác sĩ đương nhiên cũng nhàn rỗi hơn.