Đối mặt với thời tiết lạnh lẽo như thế, tuy Hứa Gia Ấn không muốn ra ngoài, dù sao trời lạnh như vậy ra cửa sẽ bị đông lạnh mất.
Nhưng không chịu nổi anh ta tâm địa mềm, vì thế nhanh chóng mặc quần áo, thuận tiện mượn áo của Vương Chí Văn bọc mình kín mít, dẫn đường cho bọn họ.
Mà đám thanh niên trí thức cũ còn lại ở khu thanh niên trí thức thì không muốn lội vào vũng nước đục này, dù sao không cẩn thận cuộc sống mới tốt lên của bọn họ lại bị đánh về nguyên dạng.
Nói bọn họ ích kỷ sao?
Bọn họ không, đám thanh niên trí thức mới tới này, đám thanh niên trí thức cũ bọn họ đều bận trước bận sau thu xếp cho mấy người, sợ chiêu đãi không chu toàn.
Dù sao sau này phải kết nhóm sống cùng nhau, trời nam biển bắc tụ tập bên nhau cũng là duyên phận.
Nhưng bọn họ cũng thật sự có chút ích kỷ, bởi vì ở nông thôn một thời gian, lao động tay chân đã sớm mài phẳng bọn họ.
Đối với bọn họ mà nói, có thể không gây chuyện thì không cần gây chuyện, các đội viên của đại đội Hồng Kỳ bài xích người ngoài cỡ nào bọn họ đều từng thấy.
Hứa Gia Ấn dẫn đám người tới xong, dặn dò bọn họ một lát, không quay đầu lại chạy nhanh rời đi.
Thật sự là hôm nay quá lạnh, nói mấy câu đã có hơi phả ra, anh ta là người lớn lên ở phương nam nên không chịu đựng nổi.
Cộng thêm khi tới không suy nghĩ chu đáo, áo bông gì đó đều hơi mỏng, mặc mấy chiếc cũng không có tác dụng.
Bình thường anh ta chỉ nằm trên giường đất, vẫn luôn không nhúc nhích y như thi thể.
May mà thường ngày mấy thanh niên trí thức nam bọn họ cần mẫn, rảnh rỗi sẽ lên núi nhặt củi, đốn củi, mới có thể đun giường đất nóng hầm hập.
Nếu không đã sớm bị đông chết ở Đông Bắc.
Nhưng mà nếu sớm biết nơi này lạnh như vậy, lúc trước anh ta nói gì cũng không nghe lời anh cả anh ta nói, Hứa Gia Ấn âm thầm nghĩ.
Lại mắng anh trai vô lương tâm thiếu đạo đức của anh ta trong lòng một lần.
“Sao mọi người lại tới đây?” Hoắc Đại Khánh đang mở họp với các đội viên mắt sắc thấy được đám thanh niên trí thức mới tới.
Vương Trung Lệ đi đầu nói: “Đại đội trưởng, có phải chúng tôi gây thêm phiền phức cho trong đội hay không.”
Hoắc Đại Khánh vui tươi hớn hở nói: “Không có.”
Chẳng qua trong lòng thì khổ muốn chết, thêm một người thì phải thêm một miệng ăn, gần đây công xã khó khăn, toàn bộ dựa vào các đại đội bọn họ cố nuôi sống đám nhóc ngoại lai này.
Không có biện pháp, chỉ có thể trách thế đạo này không tốt.
Hiện giờ ông ấy chỉ hi vọng đại đội bọn họ đừng nhận thanh niên trí thức nữa, mấy người như hiện giờ là đủ rồi.
Vương Trung Lệ liếc mắt một cái nhìn ra được đại đội trưởng đang nói dối, khi cô ta muốn nói gì đó thì bị Thạch Hồng Ngọc ở bên cạnh giữ chặt cánh tay.
Chỉ thấy Thạch Hồng Ngọc ra hiệu bằng mắt, ý bảo cô ta đừng lắm miệng.
Vương Trung Lệ chỉ có thể nuốt những lời muốn nói trở về.
Bởi vì Thạch Hồng Ngọc biết con người Vương Trung Lệ không có ý xấu, nhưng trong lòng không giấu được gì, có gì nói nấy, cô ta sợ lát nữa nói chuyện khó nghe, khơi mào phiền phức giữa đám thanh niên trí thức mới tới bọn họ và các đội viên.
Mà Lý Bình ở phía sau bọn họ vẫn luôn không nói chuyện, không chịu nổi ánh mắt đánh giá qua lại của các đội viên, vì thế cô ấy cúi đầu nhìn dưới chân.
Khi tới cha mẹ cô ấy đặc biệt dặn dò cô ấy, bảo cô ấy ít nói lại làm việc nhiều, gặp chuyện đừng làm chim đầu đàn.
Tuy cô ấy không biết vì sao, nhưng cô ấy hiểu rõ cha mẹ cô ấy sẽ không hại cô ấy.
Mà cô ấy làm theo là được, đợi bọn họ nghĩ cách tìm phương pháp đón mình trở về.
Cô ấy sẽ không ở đây cả đời.
Thạch Hồng Ngọc nhìn xung quanh một vòng, thu hết biểu cảm trên mặt các đội viên vào mắt.
Nhưng mà khi nhìn thấy Lục Hướng Noãn cô ta bị kinh diễm, vậy mà ở nông thôn này có cô gái xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn cô ta ở Bắc Kinh.
Nhưng mà cô ta không quên chuyện chính:
“Các hương thân, chúng tôi hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia xuống nông thôn tiếp nhận giáo dục bần nông và trung nông.
Chúng tôi biết vào thời khắc mấu chốt này, đúng là gây thêm phiền phức cho mọi người, nhưng mà mọi người yên tâm đi, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn thôi.
Đám thanh niên trí thức chúng tôi đảm bảo không kêu khổ không kêu mệt, cùng mọi người tiến lùi, mong mọi người tin tưởng chúng tôi.”
Sau khi nói dõng dạc hùng hồn xong, trong đám người lác đác có mấy tiếng vỗ tay, đây còn là Hoắc Đại Khánh không nhìn nổi dẫn đầu vỗ tay.