Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 591 - Chương 591: Đội Viên Gây Sự

Không xác định Chương 591: Đội viên gây sự

Đám người này vai không thể khiêng, tay không thể xách, chỉ nhìn thôi đều là dáng vẻ yếu đuối mong manh, càng khỏi phải nói làm việc, còn không bằng đám người trước.

Đám người vừa nhìn là biết công tử, đại tiểu thư, chỉ nhìn quần áo trên người cũng nhìn ra được.

Lần trước thanh niên trí thức tới trong đội, cả đội đều tiếng oán than dậy đất, lúc này càng khỏi phải nói, cả đám oán khí tận trời.

Mấy người có cuộc sống không tốt trong đội trực tiếp xé rách da mặt, đi thẳng tới nhà Hoắc Đại Khánh chặn cửa.

Cho dù không cần mặt mũi, cũng phải đòi lẽ phải thay bọn họ.

“Đại đội trưởng, bọn tôi cũng không có lương thực, ông cũng trợ cấp cho bọn tôi chút đi. Thanh niên trí thức từ thành phố tới là người, bọn tôi cũng là người mà.”

Mấy đội viên khác vây xem nghe thấy thế, đều cảm thấy những lời này có lý.

Bọn họ không lên án công khai, nhưng đôi mắt tràn ngập bất mãn đã xem như bán đứng bọn họ.

Dựa vào cái gì thanh niên trí thức ngoại lai có thể không cần làm việc vẫn được chia lương thực trong đội, chuyện này không công bằng đối với đám người xuống ruộng làm việc kiếm công điểm như bọn họ.

Hoắc Kiến Thiết là người con hiếu thuận đứng ra chắn trước mặt cha anh ta, chẳng qua chị dâu họ Lưu mở miệng nói chuyện phun hết nước bọt lên mặt anh ta.

Phun anh ta không dám mở to mắt.

Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên nghe được tin, hai người cũng từ nhà Lục Hướng Noãn tới đây.

Chẳng qua Hoắc Cảnh Xuyên chen vào, mà Lục Hướng Noãn thì đứng ở một góc bên kia xem náo nhiệt.

Đây là chuyện trong đội, đâu tới lượt thanh niên trí thức ngoại lai như cô nhúng tay vào.

Nhưng mà hình như quỹ đạo lịch sử đã xảy ra sớm hơn trong đời trước, cưỡng chế xuống nông thôn quy mô lớn hẳn là chuyện năm 68.

Không nghĩ tới bây giờ đã bắt đầu, vốn cho rằng còn phải rất lâu cơ.

“Lão tam Hoắc gia… Sao cậu lại tới đây…” Dương Ngọc Phượng mở miệng đòi công bằng nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên, đột nhiên câm miệng không nói.

Người này trông giống y như ôn thần, mặt lạnh giống khối băng dọa người ta sợ hãi.

Chẳng qua nhìn gương mặt của anh, Dương Ngọc Phượng cảm thấy mình sẽ mơ thấy ác mộng mấy đêm, không biết sao Hoắc gia sinh ra một đứa con trai lợi hại như vậy.

“Đây là nhà tôi, sao tôi không thẻ tới.” Vẻ mặt Hoắc Cảnh Xuyên lạnh lùng nói.

“Thím… Thím… Không có ý đó… Cháu đừng hiểu lầm…” Dương Ngọc Phượng nhanh chóng mở miệng giải thích, sợ bị anh ghi hận.

Bà ta cúi đầu xin giúp đỡ, nhìn mọi người xung quanh một vòng, nhưng cả đám người đều tắt lửa y như người câm không nói.

Chuyện này khiến bà ta tức tới mức chửi má nó trong lòng, cả đám đều làm rùa đen rút đầu.

“Lão tam, để cha nói cho.” Hoắc Đại Khánh vỗ nhẹ bả vai của Hoắc Cảnh Xuyên nói.

Làm cha sao có thể để con trai ở phía trước đấu tranh anh dũng, huống hồ đây là chuyện của ông ấy, nếu hôm nay không nói rõ với bọn họ, sau này khó tránh khỏi trong lòng bọn họ vẫn còn tức.

Hoắc Cảnh Xuyên rất “nghe lời” lùi xuống, giống y như chó mặt xệ đi tới trước mặt Lục Hướng Noãn.

Nhưng mà hai người cách xa nhau khoảng 1 mét.

Hoắc Đại Khánh thấy mọi người xung quanh đều yên tĩnh lại, lúc này mới bắt đầu thao thao bất tuyệt:

“Nếu mọi người tới tìm tôi, tôi cũng nói thật với mọi người, để mọi người biết rõ.

Hiện giờ mấy đại đội xung quanh, không chỉ đại đội của chúng ta, ngay cả đại đội Thanh Sơn giàu có gần chúng ta nhất, lần này đã nhận không ít thanh niên trí thức.

Hiện giờ không có biện pháp nào, đây là hưởng ức kêu gọi của quốc gia, không chỉ lần này, sau này còn có nhiều thanh niên trí thức không ngừng được đưa tới.

Rời xa quê hương, đổi lại là ai cũng không muốn, đám thanh niên trí thức này cũng vậy. Tuổi đều xấp xỉ mấy đứa con nhà mình, cho nên hôm nay Hoắc Đại Khánh tôi vứt bỏ mặt già này cầu xin các vị.

Nhỡ đâu sau này bọn họ làm không đúng chỗ nào, các vị có thể bao dung cho bọn họ một chút.

Đồng thời tôi cũng đảm bảo với các vị, nếu có thanh niên trí thức nào giống như thanh niên trí thức Dương Dương Thiên Chân lần trước, tôi sẽ không nói hai lời đưa tới nông trường cải tạo.”

Hoắc Đại Khánh vừa nói như vậy, xem như hoàn toàn chặn miệng các đội viên, cho dù trong lòng không phục cũng không dám nói gì.

Dù sao không làm việc hẳn hoi thì sẽ phải đến nông trường cải tạo.

Cùng lúc đó, mấy thanh niên trí thức mới ở khu thanh niên trí thức nghe nói các đội viên vì bọn họ đến, đã đi tìm đại đội trưởng gây sự.

Mấy bọn họ cảm thấy trong lòng xấu hổ nhờ Hứa Gia Ấn nằm trên giường đất dẫn đường cho bọn họ.

 


Bình Luận (0)
Comment