Dù sao nhà mấy người đó là mạng, bản thân bọn họ cũng là mạng, cho vay lương thực vậy bọn họ cũng không sống được.
Phải biết rằng lương thực hiện giờ phải chống đỡ tới sang năm, cụ thể chống được bao lâu còn chưa biết.
Lương thực trong đội thu hoạch năm nay, còn không biết có thể nộp đủ thuế lương thực hay không.
Vương Quế Anh và Lục Hướng Noãn ở trong nhà dọn dẹp, mà Hoắc Cảnh Xuyên thì gọi cha anh ra ngoài, hai người đi quét tuyết trên nóc nhà của Lục Hướng Noãn.
Sợ tuyết sẽ khiến nóc nhà bị sập.
Tóm lại Hoắc Cảnh Xuyên muốn chặn hết tất cả nhân tố nguy hiểm ra ngoài cửa.
Hoắc Cảnh Xuyên chân không tiện ở dưới chỉ huy, mà Hoắc Đại Khánh làm cha thì tìm cái thang trèo lên nóc nhà, tìm cái chổi quét dọn tuyết trên nóc nhà.
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên sợ tuyết tan có nước trên đất, vì thế lại phí tâm phí lực đẩy nó ra ngoài cửa sân.
Đợi làm xong mọi việc, ba người mới rời đi, nhưng mà trước khi đi Hoắc Cảnh Xuyên đặc biệt đến phòng chứa củi.
Khi thấy củi lửa không nhiều lắm lông mày của anh giật giật, nhưng mà không nói gì.
Sau khi tiễn bọn họ rời đi xong, Lục Hướng Noãn nằm liệt trên giường đất.
Giường đất thiêu hơi nóng, nóng đến mức trên người Lục Hướng Noãn bọc thành bánh chưng có một tầng mồ hôi mỏng.
Cô vội vàng cởi áo lông vũ màu đen bên ngoài ra, đặt bên giường đất.
Lúc này Lục Hướng Noãn thoải mái hơn nhiều.
Nhưng ăn no sẽ mệt, mới nằm trên giường một lát mí mắt của Lục Hướng Noãn đã không chịu khống chế rủ xuống.
Sau đó cô ôm gối đầu mềm như bông, ngủ đến trời đất tối sầm.
Đợi khi cô mở mắt tỉnh lại, là bị tiếng gõ cửa ở bên ngoài đánh thức.
Lục Hướng Noãn xoa đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, sau đó mặc áo lông vu màu đen của cô rồi đi ra ngoài.
Hiện giờ cô đã quen với việc thường xuyên bị tiếng gõ cửa đánh thức, người trong đội không phải là sinh bệnh, thì chính là xảy ra chuyện.
Ngoại trừ chân của Hoắc Cảnh Xuyên, người trong đội không có bệnh nặng gì, nhưng bệnh vặt thì cả đống.
Có chút không thoải mái đều tới đây, tóm lại là hiện giờ cả đám rất yêu quý tính mạng.
Hiện giờ tuyết rơi như lông ngỗng, trên mặt đất đã tích một tầng tuyết dày, Lục Hướng Noãn vừa bước đi sẽ để lại dấu chân, đợi đến khi cô tới cổng lớn thì giày bông đã hơi ẩm ướt.
“Thanh niên trí thức Lục.” Lý Bình cầm đồ trong tay cuối cùng cũng gặp được chị gái xinh đẹp của cô ấy lần nữa.
Cô ấy vui sướng muốn tiến lên ôm cô một cái, nhưng mà sợ cô tức giận nên cánh tay vươn ra lại xấu hổ rụt về.
Chẳng qua tươi cười trên mặt vô cùng xán lạn, chỉ có điều sắc trời hơi đen, cộng thêm thời tiết không tốt Lục Hướng Noãn không nhìn thấy được.
“Sao cô lại tới đây?”
Cái miệng nhỏ của lải nhải nói:
“Hôm nay em tới cảm ơn chị, mẹ em nói nếu không có chị vạch trần tên khốn nạn kia, cả nhà bọn em đã bị anh ta lừa.
Đến lúc đó nhà bọn em không hiểu rõ đã gả em qua, coi như nửa đời sau của em sẽ xong đời.
Lúc trước em và mẹ em đến nhà chị cảm ơn chị, kết quả chị đã xuống nông thôn.
Không nghĩ tới trùng hợp như vậy, em lại gặp được chị ở đây, nếu mẹ em biết chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Hiện giờ nhắc lại tên khốn nạn kia, Lý Bình vẫn tức muốn chết.
“Không có việc gì, cô đừng để trong lòng, đó cũng là tôi đang giúp bản thân tôi.” Giọng nói của Lục Hướng Noãn lạnh lùng nói.
Phân rõ giới hạn của hai người.
Lý Bình vừa định mở miệng nói không phải, kết quả thì liên tục hắt xì mấy cái.
Hắt xì đến mức nước mắt của cô ấy chảy ra, khi nói chuyện hơi ong ong, mệt mỏi giống y như chó mặt xệ bị vứt bỏ lưu lạc.
“Tiến vào nhà rồi nói.” Nếu cô ấy bị cảm, đến lúc đó phiền phức vẫn là cô.
“Cảm ơn thanh niên trí thức Lục.” Lý Bình vốn định đưa đồ xong thì trở về nghe Lục Hướng Noãn nói đi vào, lập tức tinh thần phấn chấn tiến vào.
Cô ấy ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi theo sau Lục Hướng Noãn, mới đi vào cửa sân đôi mắt bắt đầu đánh giá xung quanh.
Nhưng mà trời tối không thấy rõ được gì.
Lục Hướng Noãn lấy quạt hương bồ trong phòng ra, bảo Lý Bình đứng ngoài cửa, phủi sạch sẽ bông tuyết trên người cô ấy xong, lúc này mới bảo cô ấy vào nhà.
Lý Bình tùy tiện nhất sau khi vào nhà thì có chút lúng túng, sợ làm ướt giường đất của Lục Hướng Noãn cho nên cô ấy ngồi trên ghế đẩu.
Cả người nho nhỏ, thật sự dễ khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
Nhưng mà đầu tiên phải loại trừ người lạnh lùng không thương hương tiếc ngọc như Lục Hướng Noãn.