Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 598 - Chương 598: Cho Em Sao

Không xác định Chương 598: Cho em sao

Nhưng mà Lục Hướng Noãn vẫn đi rót cốc nước ấm bưng tới cho cô ấy, thuận tiện còn bảo cô ấy cầm thuốc.

Thuốc chuyên trị cảm mạo phát sốt, là cô đặc biệt làm ra thuốc viên, hiệu quả rất tốt đảm bảo uống thuốc hết bệnh.

“Thuốc này một ngày ba lần, một lần một gói, uống sau khi ăn xong.” Lục Hướng Noãn sợ cô ấy không biết, nhắc lại cho cô ấy lần nữa.

Lý Bình được cưng chiều mà sợ hãi liên tục nói mấy câu cảm ơn, cầm lấy thuốc không chịu buông tay.

Lục Hướng Noãn thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn tôi, tiền thuốc này đến lúc đó trừ vào công điểm của cô.”

Lý Bình: “…”

Nhưng mà cô ấy mau chóng khôi phục lại, trên mặt vẫn tràn ngập cảm ơn đối với Lục Hướng Noãn.

Địa vị của Lục Hướng Noãn ở trong lòng cô ấy vẫn không thay đổi.

Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ phát ngốc của cô ấy, không nhịn được thúc giục nói:

“Nhanh uống thuốc đi, nhân lúc trời mới tối còn có thể thấy rõ đường, tôi đưa cô trở về.”

Nghe cô nói chuyện Lý Bình lập tức xé túi thuốc cầm cốc nước uống thuốc.

“Thanh niên trí thức Lục, không cần chị đưa em về, em tự mình về được.”

Lý Bình không muốn gây thêm phiền phức cho Lục Hướng Noãn, cô ấy uống thuốc xong lập tức vẫy tay từ chối ý tốt của cô.

Kết quả Lục Hướng Noãn không nghe cô ấy, lục lọi trong phòng một lát tìm ra được khăn quàng cổ của Lục Thải Liên đưa cho cô ấy.

“Cho em sao?” Lý Bình vui sướng nói.

Tuy khăn quàng cổ này thoạt nhìn như có người từng đeo, rất cũ còn xù lông, kém xa khăn quàng cổ mẹ đan cho cô ấy.

Nhưng mà cho dù như vậy Lý Bình vẫn rất vui.

“Không phải, lát nữa đưa cô trở về, khăn quàng cổ này tôi còn lấy lại, nhanh đeo vào đi, tôi đưa cô về.”

Tuy Tam Ma Tử đã chết, nhưng trong đội của Lục Hướng Noãn lại xuất hiện thêm một người như Tam Ma Tử.

Dù sao thứ như nhân tính, trong chốc lát thật sự là không rõ.

Cho nên vì đề phòng ngộ nhỡ, vẫn nên tận mắt nhìn thấy cô ấy trở về mới yên tâm.

Lục Hướng Noãn còn không quên tiện thể cầm theo đồ Lý Bình mang tới, nhưng cô ấy không nhận, làm nũng đủ kiểu, cho dù Lục Hướng Noãn tức giận thế nào cũng không có tác dụng.

Vì thế thứ này thuận lý thành chương giữ lại.

“Lục Hướng Noãn, sao cô lại tới đây?” Vương Hiểu Linh mới ra khỏi nhà vệ sinh liếc mắt một cái thấy được Lục Hướng Noãn.

Đương nhiên còn có thanh niên trí thức nữ mới tới phía sau cô, tên là Lý Bình gì đó.

Chẳng qua từ khi bọn họ tới, Vương Hiểu Linh không nói được mấy câu với cô ấy, cho nên không thân lắm, lựa chọn xem nhẹ cô ấy.

“Đưa người về đây.”

Lục Hướng Noãn vừa dứt lời, Lý Bình phía sau cô ló đầu, cười vô cùng thẹn thùng xem như chào hỏi Vương Hiểu Linh.

Vương Hiểu Linh mời: “Vậy cô vào phòng ngồi một lát đi?”

“Không cần, về nhà còn có việc.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, lại dặn dò Lý Bình một lát rồi rời đi.

Mà Lý Bình và Vương Hiểu Linh đứng ở cửa nhìn bóng dáng Lục Hướng Noãn rời đi, lúc này mới xoay người trở về.

Vương Hiểu Linh thử hỏi một câu: “Thanh niên trí thức Lý, cô quen với thanh niên trí thức Lục sao?”

Bởi vì không rõ Vương Hiểu Linh là dạng người gì, cho nên Lý Bình nói qua loa:

“Xem như quen nhau, lúc trước thanh niên trí thức Lục ở Bắc Kinh từng giúp đỡ tôi, lần trước không kịp tới cảm ơn cô ấy, không nghĩ tới lần này vừa khéo còn gặp được cô ấy.”

“Vậy thì khá tốt, đừng nhìn thanh niên trí thức Lục mặt lạnh, nhưng trái tim rất tốt bụng.”

Chỉ có miệng độc một chút, làm việc khiến người ta hơi giận chút.

Lý Bình nghe cô ấy khen chị gái xinh đẹp, lập tức giống như tìm được tri âm, ánh mắt thân thiện nhìn Vương Hiểu Linh.

Hai người cô một câu tôi một câu, còn chưa tới nửa tiếng đã thành chị em tốt không có gì giấu nhau.

Ngay cả khi ngủ còn ríu rít nói chuyện, quả thực là khác biệt một trời một vực với dáng vẻ không thân lúc trước.

Chuyện này khiến Vương Ngọc Hương ngủ trên giường đất bên cạnh tức muốn chết:

“Tối muộn rồi còn ngủ hay không, tâm sự cái gì, nói mãi không ngừng.”

“Nói chuyện phiếm liên quan gì tới cô, bình thường cũng không thấy cô ngủ sớm như vậy, không phải là nhìn thấy mà thèm nên tức đấy chứ.”

Từ lần trước xé rách da mặt với cô ta xong, Vương Hiểu Linh chính là loại người không lý cũng phải chiếm ba phần, mỗi ngày đều châm chọc lại cô ta, không để lại chút tình cảm nào.

“Cô… Lười nói chuyện với cô.” Vương Ngọc Hương tự biết không nói lại được trực tiếp dùng chăn che kín đầu, không để ý tới cô ấy.

 


Bình Luận (0)
Comment