Không phải Mã Thành Trung không có trái tim, mà là người ở thời đại đó là như vậy, đều đặt quốc gia lên trên đầu.
Bọn họ biết chỉ khi đuổi hết đám giặc ngoại xâm ra khỏi phạm vi lãnh thổ của quốc gia mình, bọn họ, hậu đại của bọn họ mới có cuộc sống mới hạnh phúc yên ổn.
Cho nên lúc ấy người trước ngã xuống, người sau tiến lên không màng hậu quả chạy về phía chiến trường, bọn họ mới đáng là anh hùng, là người đám hậu bối chúng ta kính trọng khâm phục.
Nếu cuộc sống cứ trôi qua như vậy thì tốt, nhưng mà Mã Thành Trung mới rời đi không được bao lâu, đám khốn nạn súc sinh, không làm người kia xâm chiếm nơi này.
Đốt giết đoạt lấy, không có chuyện ác nào không làm, bọn họ coi trọng Lý Ngọc Bình mới mang thai không lâu, đoạt lấy bà ấy, mấy người thay phiên xâm phạm bà ấy.
Đương nhiên trải qua một trận chà đạp như vậy, đứa bé trong bụng bà ấy không giữ được, mà mẹ chồng bà ấy vì bảo vệ bà ấy cũng bị đám người xấu xa kia đâm chết.
Còn đâm chết ngay trước mặt Lý Ngọc Bình.
Nếu không phải vì gặp mặt Mã Thành Trung lần cuối, Lý Ngọc Bình đã sớm tự vẫn theo mẹ chồng bà ấy.
Sau này vất vả lắm mới chống đỡ được tới ngày Mã Thành Trung trở về, Lý Ngọc Bình không còn gì tiếc nuối quyết định tự mình kết liễu vào đêm khuya, đi xuống gặp mẹ chồng số khổ của mình.
Bà ấy treo vải trắng lên xà nhà, buộc nó lại.
Ngay khi Lý Ngọc Bình nhắm mắt chuẩn bị đạp ghế, Mã Thành Trung chạy tới cứu bà ấy xuống.
Hai người ôm nhau khóc rống, khóc lóc rất lâu giống như muốn phát tiết ra hết ấm ức phải chịu trong mấy năm qua.
Mã Thành Trung không trách Lý Ngọc Bình, chuyện này không phải lỗi của bà ấy, là lỗi của đám súc sinh kia, cũng là do ông ấy làm chồng không xứng chức, làm hại bà ấy chịu ấm ức.
Trái lại ông ấy càng đau lòng Lý Ngọc Bình hơn trước đây.
Lý Ngọc Bình cũng được ông ấy cổ vũ, tiếp tục làm bạn với ông ấy.
Hai vợ chồng nhiều năm như vậy không cãi nhau một câu, mà sau này Lý Ngọc Bình cũng không mang thai nữa.
Bởi vì cơ thể bà ấy bị đám súc sinh kia chà đạp hỏng, đời này bà ấy đều không có con.
Không sinh được con cho Mã gia là băn khoăn trong lòng Lý Ngọc Bình, vì thế bà ấy đưa ra ý nghĩ nhận con nhà Vương Nhị Ngưu ở nhà bên.
Nhà ông ta nhiều con, không nuôi hết, vừa vặn bọn họ ôm về nuôi, cũng coi như là Mã gia có hậu.
Nhưng Mã Thành Trung không muốn, bởi vì trong lòng ông ấy biết rõ ôm đứa nhỏ này về nuôi dưỡng, là như luôn cầm con dao đâm vào tim Lý Ngọc Bình.
Bởi vì đứa bé còn chưa sinh ra còn chưa thấy được ánh mặt trời chính là nỗi đau trong lòng bà ấy.
Ông ấy không thể ích kỷ như vậy, Lý Ngọc Bình đã vì mình mà hi sinh quá nhiều, Mã Thành Trung kiên quyết không đồng ý, cho dù Lý Ngọc Bình nói thế nào cũng không chịu nhả ra.
Đương nhiên là Lý Ngọc Bình cũng biết nguyên nhân, ngoại trừ đau lòng ra thì không còn gì khác, hai vợ chồng già nhiều năm như vậy vẫn luôn nương tựa vào nhau.
Khi Mã Thành Trung đến tiền tuyến chân bị thương, cho nên đi đường khập khiễng, trên người cũng có không ít di chứng, không làm được việc nặng.
Hoắc Đại Khánh thân là đại đội trưởng thường ngày khi sắp xếp công việc, đều cố gắng chọn công việc nhẹ nhàng một chút, công điểm cao chút.
Dù sao không thể để anh hùng thất vọng buồn lòng.
Người trong đội đều biết nhưng không có ai gây sự, thậm chí có đôi khi gặp đôi vợ chồng làm việc khó, còn tới giúp đỡ.
Nhưng người nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp chuyện như ngày hôm nay, dù sao hai ngày trước Hoắc Đại Khánh và Quách Cẩu Tử sợ xuất hiện ngoài ý muốn, còn suốt đêm đến nhà Mã Thành Trung quét tuyết trên nóc nhà.
Hoắc Đại Khánh nghe Quách Cẩu Tử nói như vậy, gương mặt lập tức âm trầm: “Cho dù thế nào, đưa người ra rồi nói, tôi vừa bảo người trong đội đi gọi người.”
Sau khi Hoắc Đại Khánh nói xong thì tiến lên giúp đỡ, thêm một người thì có thêm hi vọng.
Mà Quách Cẩu Tử cũng không nói gì nữa, chính là dùng hết sức lực bú sữa tiến lên đào gạch ra, ngón tay bị mài chảy máu cũng không thấy ông ấy dừng tay.
Chỉ một lát sau, Vương Đại Nã vô cùng lo lắng dẫn theo đám người tới đây.
Mà Lục Hướng Noãn nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng mặc quần áo vào đi ra.
Tuy cô không thân với Mã Thành Trung lắm, số lần nói chuyện đều có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng không ảnh hưởng tới Lục Hướng Noãn có hảo cảm đối với ông ấy.