Lần trước khi cô gánh nước được nửa không gánh nổi nữa, còn ban ngày ban mặt, trên đường có nhiều người nhìn như thế cô không tiện cho vào không gian.
Ngay khi cô giống như rùa đen gánh nước, chậm rãi đi về phía nhà, Mã Thành Trung thấy được không nói hai lời gánh về nhà giúp cô.
Nhưng mà ông ấy chỉ nói một câu xong rồi rồi rời đi, Lục Hướng Noãn muốn cảm ơn cũng không kịp.
Lục Hướng Noãn đi trên đường, vừa vặn gặp Hoắc Cảnh Xuyên đang đi tới nhà cô.
“Em đến nhà chú Thành Trung à?” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy Lục Hướng Noãn thì như chó nhìn thấy xương, ngửi mùi lập tức chạy tới.
“Ừm, anh thì sao?”
“Anh tới tìm em, cùng đến nhà chú Thành Trung.”
Ở đại đội Hồng Kỳ, người Hoắc Cảnh Xuyên kính trọng nhất là Mã Thành Trung.
Cho nên khi nghe ông ấy xảy ra chuyện, Hoắc Cảnh Xuyên vô cùng sốt ruột.
“Vậy đi thôi.” Khi Lục Hướng Noãn đi phía trước, còn phải bận tâm Hoắc Cảnh Xuyên ở phía sau.
Bởi vì trơn trượt, cô sợ Hoắc Cảnh Xuyên chống gậy sẽ té ngã.
Nhân dịp đi đường, Hoắc Cảnh Xuyên nói mấy câu kể về chuyện giữa Mã Thành Trung và Lý Ngọc Bình.
Sau khi Lục Hướng Noãn nghe được, trong lòng chấn động, rất là kính nể, trong đầu đều là kính nể đối với Mã Thành Trung.
Lần trước khi ông ấy gánh nước giúp mình, Lục Hướng Noãn đã chú ý tới chân ông ấy có vấn đề, không nghĩ tới là nguyên nhân này.
“Cho nên lần này làm phiền em.”
“Ừm, không phiền, là chuyện em nên làm.” Khi hai người còn chưa gặp Mã Thành Trung và Lý Ngọc Bình, Lục Hướng Noãn đã có quyết định trong lòng.
Đó chính là dưới tiền đề bảo vệ tốt không gian của mình, cho dù thế nào mình cũng phải cố gắng lớn nhất cứu được hai vợ chồng Mã Thành Trung.
Bọn họ đáng giá, nếu không có bọn họ trả giá bằng bất cứ hậu quả gì, cũng đã không có hòa bình như hiện giờ.
Hoắc Cảnh Xuyên đoán được cô gái nhỏ sẽ nói như vậy, khi nhìn về phía cô khóe mắt tràn ngập ý cười.
Nhưng mà đợi khi tới cửa nhà Mã Thành Trung, sắc mặt Hoắc Cảnh Xuyên trở nên trầm trọng hơn.
“Đại đội trưởng, thanh niên trí thức Lục tới.” Vương Chí Thành đang chuẩn bị đến nhà Lục Hướng Noãn gọi cô, không nghĩ tới cô đã tự mình tới, trong giọng nói của ông ấy lộ ra vẻ giật mình.
Những người khác nghe thấy thế, cũng nhanh chóng nhường đường cho Lục Hướng Noãn.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu mau tới đây nhìn xem.” Hoắc Đại Khánh vừa ngẩng đầu thấy cô, thì chạy nhanh tới tiếp đón Lục Hướng Noãn.
Đám bọn họ phí sức chín trâu hai hổ mới đưa được Mã Thành Trung và Lý Ngọc Bình ra khỏi đống phế tích.
Người đã đào ra, nhưng tình hình không tốt lắm, bởi vì bọn họ được đào ra dưới xà nhà nhà Mã Thành Trung, nói ngắn gọn lại là ông ấy bị xà nhà đè.
Trên đầu, trên người máu thịt mơ hồ, nhìn thôi là thấy sợ hãi.
Nhưng thật ra Lý Ngọc Bình được ông ấy bảo vệ rất tốt, bởi vì bà ấy được Mã Thành Trung bảo vệ dưới người.
Nhưng mà tình hình hiện giờ của bà ấy cũng không tốt hơn chỗ nào, bởi vì bà ấy ngất xỉu, vừa rồi đám Hoắc Đại Khánh gọi kiểu gì cũng không tỉnh lại.
Cho nên ông ấy rất sốt ruột, nhanh chóng bảo người mời Lục Hướng Noãn tới đây khám.
Lục Hướng Noãn cũng không lề mề nữa, ngồi xổm trên đất bắt đầu khám bệnh cho Mã Thành Trung bị thương nghiêm trọng nhất.
Chẳng qua khi tiếp xúc với mạch tượng của ông ấy, sắc mặt Lục Hướng Noãn không được tốt.
Cô tới vẫn quá muộn, người đã không còn.
“Thanh niên trí thức Lục, Thành Trung thế nào?” Hoắc Đại Khánh thấy sắc mặt Lục Hướng Noãn không tốt lắm, trái tim lạnh lẽo, sốt ruột hoảng hốt hỏi.
Lục Hướng Noãn lắc đầu, nhưng mà cô không cho mình cơ hội bi hương, quay đầu khám bệnh cho Lý Ngọc Bình.
Mọi người ở đây biết Mã Thành Trung không còn, trên mặt cả đám đều là đau khổ.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên cũng thế, sắc mặt khó coi tới cực hạn.
Cũng may Lý Ngọc Bình còn có thể cứu chữa, Lục Hướng Noãn nhanh chóng bảo Hoắc Đại Khánh tìm người khiêng Lý Ngọc Bình đến văn phòng đại đội.
Hoắc Đại Khánh cũng biết lúc này không phải lúc bi thương, vì thế ông ấy nhanh chóng dùng tay lau sạch sẽ nước mắt, thét to mấy người khiêng Lý Ngọc Bình đi.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì tìm mấy người trẻ tuổi trong đội, giúp khiêng Mã Thành Trung đến nhà mình.
Dưới cái nhìn của Hoắc Cảnh Xuyên, cho dù chết cũng phải chết có thể diện một chút.
Đặc biệt là không thể khiến trái tim anh hùng rét lạnh.
Lục Hướng Noãn nương vào cớ khám bệnh, đuổi hết mọi người ra, chỉ để lại chủ nhiệm hội phụ nữ Triệu Hồng Mai.
“Thím, thím đi lấy chậu nước ấm tới giúp cháu, lát nữa cháu cần dùng.”
“Được.” Triệu Hồng Mai sảng khoái đồng ý.