Mà Lục Hướng Noãn nhân lúc bà ấy rời đi, nhanh chóng nhỏ giọt nước linh tuyền pha loãng vào miệng Lý Ngọc Bình.
Đây xem như là lần thứ hai cô dùng, lần đầu tiên là Hoắc Cảnh Xuyên, lần thứ hai là bà ấy, cẩn thận không thể cẩn thận hơn.
Đút cho bà ấy một giọt nước linh tuyền chỉ vì muốn bà ấy tỉnh lại.
Sau khi pha loãng nước linh tuyền xong, lúc trước cô đã lấy Phú Quý trong nhà thử nghiệm, nhận được kết quả vẫn khiến Lục Hướng Noãn hài lòng.
Tóm lại cẩn thận một chút, sẽ không có sai sót.
Phú Quý: “Bắt nạt tôi không thể nói chuyện…”
Đợi Triệu Hồng Mai bưng nước ấm tới, Lục Hướng Noãn đã châm kim cho Lý Ngọc Bình.
“Thanh niên trí thức Lục, lúc nào bà ấy mới tỉnh lại?”
“Có lẽ còn cần thêm một lát.”
Lục Hướng Noãn nhận lấy chậu nước ấm trong tay Triệu Hồng Mai, sau đó thấm ướt khăn lau tay của mình, động tác nhẹ nhàng lau người cho Lý Ngọc Bình.
Mà Triệu Hồng Mai thấy cô như vậy cũng không lề mề nữa, nhanh chóng về nhà cầm quần áo để dưới rương của bà ấy ra.
Bà ấy và Lục Hướng Noãn cùng thay quần áo ướt đẫm trên người Lý Ngọc Bình ra.
Sau khi làm xong mọi chuyện Lục Hướng Noãn mới đi mở cửa, bảo đám Hoắc Đại Khánh đi vào.
Trong phòng y tế vốn chật hẹp lập tức chen chúc đầy người.
Lục Hướng Noãn nhìn ra được Hoắc Đại Khánh có chuyện muốn nói, vì tiết kiệm thời gian cô đoạt mở miệng trước ông ấy.
“Người không có vấn đề gì, lát nữa có thể tỉnh lại, chẳng qua lớn tuổi cơ thể ốm yếu, sau này nên yêu quý bản thân một chút.”
Lục Hướng Noãn cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là bị đè sao Mã Thành Trung lại mất mạng, mà Lý Ngọc Bình không có vấn đề gì.
Trên người cũng không phải không bị thương, chẳng qua chỉ bị trầy da, nhưng mà vừa rồi Lục Hướng Noãn đã xử lý mấy vết thương đó cho bà ấy.
Mãi đến sau này cô mới biết được chân tướng, khi đó trong lòng cô còn chấn động một lát.
Bởi vì cô không nghĩ tới, trên đời này sẽ có tình yêu như vậy.
Cô cho rằng loại tình cảm quá mức hoàn mỹ lý tưởng này, là dưới ngòi bút của tác giả bịa đặt ra.
Trong hiện thực không có khả năng tồn tại.
“Cảm ơn thanh niên trí thức Lục.” Hoắc Đại Khánh vừa nghe thấy thế, mới xem như thả lỏng.
Nhưng mà ông ấy còn có việc, dù sao hai vợ chồng Mã Thành Trung không có con cái, bên cạnh cũng không có thân thích gì.
Thân là đại đội trưởng ông ấy sẽ lo hậu sự giúp ông cụ Mã Thành Trung, nếu không nhìn ông ấy đi như vậy, lương tâm của Hoắc Đại Khánh sẽ cắn rứt.
Hoắc Đại Khánh nghĩ rất chu đáo, ông ấy sợ lát nữa Lý Ngọc Bình tỉnh lại không tiếp nhận được sự thật Mã Thành Trung đã qua đời, Lục Hướng Noãn và Triệu Hồng Mai không trông được bà ấy.
Vì thế ông ấy sắp xếp mấy người phụ nữ trong đội, ở đây chiếu cố Lý Ngọc Bình với Lục Hướng Noãn.
Đợi tới tối Lục Hướng Noãn thấy Lý Ngọc Bình còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, vì thế cô bảo mọi người ở trong phòng trở về, đợi ngày mai mấy bọn họ tới đây thay cô.
Một là bản thân Lục Hướng Noãn không đi được, nhiều người ở đây như thế Lục Hướng Noãn không quen lắm.
Hai là Lục Hướng Noãn thấy bà ấy chưa tỉnh lại, chuẩn bị đút bà ấy thêm giọt linh tuyền.
Cô cảm thấy lần này mình pha nước linh tuyền hơi loãng, cho nên không phát huy được hiệu quả của nó.
Những người khác nghe cô nói như vậy cảm thấy có lý, vì thế hẹn với Lục Hướng Noãn ngày mai bọn họ sẽ qua xong, thì ai về nhà nấy.
Lục Hướng Noãn thấy người đi hết, khi cô đang chuẩn bị ra tay cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô đành phải dừng việc này lại: “Vào đi.”
“Sao lại là anh?” Lục Hướng Noãn thấy rõ người tới xong, xoay người đặt mông ngồi trên ghế.
“Anh sợ em bị đói.” Hoắc Cảnh Xuyên đặt hộp cơm nhôm lên bàn, sau đó mở ra.
Bên trong là anh dành thời gian tự mình nấu, chẳng qua là nấu dưới chỉ đạo của Vương Quế Anh.
Nấu một ít cháo, bát canh trứng, xào ít cải thảo.
Chẳng qua đều là lá cải thảo, cuống cải thảo đều bị Vương Quế Anh để lại cho Hoắc Đại Khánh ăn.
“Đúng là hơi đói thật.” Lục Hướng Noãn sờ bụng đói có chút dẹp lép của mình, nói.
Vừa rồi có nhiều người, cộng thêm bận rộn, cô không có thời gian đến không gian ăn gì đó.
…
Hoắc Cảnh Xuyên vừa nghe cô nói như vậy, vội vàng đưa đũa cho Lục Hướng Noãn:
“Mau ăn một chút đi.”
Lục Hướng Noãn cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy đũa gắp cải thảo xào gần cô nhất.
Nhìn là muốn ăn.