“Chú Thành Trung rất tốt, thím, thím đừng lo lắng, đợi sáng ngày mai là có thể gặp được ạ.” Có thể kéo dài một lát thì kéo dài một lát, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm trong lòng.
Chẳng qua trong đầu Lý Ngọc Bình đều là Mã Thành Trung hiện giờ nói gì cũng không nghe lọt.
Bà ấy nhớ rõ lúc ấy khi nhà bị sập, lão Mã vốn có thể tránh thoát nhưng ông ấy vì cứu mình, đã bảo vệ mình dưới người.
Hiện giờ lão Mã không ở đây vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện, nghĩ tới đây trong lòng Lý Ngọc Bình càng thêm luống cuống.
Càng không rảnh lo cơ thể suy yếu, xuống khỏi giường đất đi giày chạy ra ngoài, Lục Hướng Noãn muốn ngăn cản cũng không kịp.
Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Đêm sương lạnh lẽo làm ướt cơ thể Lý Ngọc Bình, cả người bà ấy phát run chạy về phía nhà mình.
“Thím, cháu dẫn thím đi gặp chú Thành Trung.” Hoắc Cảnh Xuyên tiến lên ngăn cản Lý Ngọc Bình đang nổi điên nói.
Lúc này đôi mắt của Lý Ngọc Bình tan rã, đã ở trạng thái hơi ngu dại, bà ấy ngây ngốc nhìn Hoắc Cảnh Xuyên trước mặt:
“Đi… Gặp lão Mã… Gặp lão Mã…”
Nói một lát, nước mắt của bà ấy không chịu khống chế chảy ra.
Lục Hướng Noãn lo lắng bà ấy bị cảm lạnh, nhanh chóng cởi áo khoác quân đội trên người ra mặc cho bà ấy.
Lục Hướng Noãn đỡ Lý Ngọc Bình, ba người đi về phía nhà Hoắc Đại Khánh.
Đợi Lý Ngọc Bình thấy được quan tài trong sân nhà Hoắc Đại Khánh, còn có gì không rõ.
Bà ấy khóc lóc lảo đảo chạy tới trước quan tài, run rẩy dùng hết sức lực toàn thân đẩy quan tài kia ra.
Lọt vào tầm mắt là gương mặt mình quen thuộc nhiều năm, Lý Ngọc Bình vươn tay vuốt ve gương mặt của ông ấy, miệng nỉ non:
“Lão Mã, ông nói xem sao ông lại… Ngốc như vậy, đâu cần phải cứu tôi… Bây giờ ông đi rồi… Để lại mình tôi… Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa…”
“Lão Mã…”
Ngay sau đó như không chịu nổi che mặt khóc nức nở rống lên.
Cả nhà Hoắc Đại Khánh ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, đều chạy nhanh ra, ngay cả mấy đứa bé trong nhà cũng ló đầu ra.
Chẳng qua lại bị Vương Quế Anh đuổi đi.
Hoắc Đại Khánh muốn tiến lên an ủi mấy câu, nhưng bị Vương Quế Anh kéo lại, chỉ thấy bà ấy lắc đầu với Hoắc Đại Khánh:
“Để Ngọc Bình khóc ra đi, mấy năm nay quá khổ, khóc ra sẽ tốt hơn nhiều.”
“Ừm.” Hoắc Đại Khánh nghe bà ấy nói xong, nhưng mà nhìn thấy cảnh này trong lòng không chịu nổi, ông ấy quay mặt đi lén lau nước mắt.
Không biết vì sao Lục Hướng Noãn nhìn thấy cảnh này, vậy mà trong lòng khó chịu đến mức không nói nên lời.
“Nếu có sau này, anh muốn chết sau em.” Hoắc Cảnh Xuyên bất ngờ nói một câu.
Những lời này kéo Lục Hướng Noãn kéo Lục Hướng Noãn trở lại hiện thực, cô quay đầu nhỏ giọng hỏi:
“Vì sao?”
“Muốn liếc mắt nhìn em nhiều hơn một chút.” Hoắc Cảnh Xuyên có lòng tham nói.
Con người luôn có ngày sinh lão bệnh tử, nếu thật sự có ngày đó đến, vậy thì để anh ích kỷ một chút chết sau cô gái nhỏ.
Chỉ khi xử lý hậu sự cho cô xong, Hoắc Cảnh Xuyên mới có thể yên tâm đi xuống với cô.
Lục Hướng Noãn nghe anh nói như vậy khóe mắt giật giật, cô cảm thấy hiện giờ mình không thể nhìn thẳng vào mắt Hoắc Cảnh Xuyên.
Rõ ràng là dáng vẻ lạnh lùng như núi băng, nhưng mà bị anh chỉnh cho bình dân như vậy.
Huống hồ chết chính là đã chết, không phải là chuyện bạn có thể làm chủ, Diêm Vương bảo bạn chết canh ba, sẽ không để bạn sống tới canh năm.
Muốn chết sau cô, hình như thật sự hơi khó khăn, dù sao hiện giờ cơ thể mình được nước linh tuyền trong không gian cải tạo xong, trở nên quá tốt.
Muốn đi sau cô, kiếp sau còn có khả năng.
Nhưng mà phía trước Lục Hướng Noãn nói mạnh miệng, phía sau Hoắc Cảnh Xuyên thật sự mất sau Lục Hướng Noãn.
Chẳng qua đến ngày thứ ba phát tang của Lục Hướng Noãn, anh cũng đi theo.
Đợi khi người nhà kịp phản ứng, Hoắc Cảnh Xuyên đã nằm trong quan tài ôm thi thể trở nên lạnh lẽo cứng đờ của Lục Hướng Noãn không còn hơi thở.
Có lẽ là mới tỉnh cơ thể còn yếu ớt, cộng thêm cố chống đỡ một hơi, Lý Ngọc Bình chạy từ văn phòng đại đội tới bên này khóc lóc một lát thì ngất xỉu.
“Em Ngọc Bình!”
“Thím!”
…
Mấy người thấy bà ấy ngã xuống đất, cả đám đều chạy nhanh tiến lên.
Vương Quế Anh sai Hoắc Kiến Quốc gần bà ấy nhất, bảo anh ta khiêng Lý Ngọc Bình đến phòng ngủ của mình.
Mà Lục Hướng Noãn thân là bác sĩ cũng châm cứu cho Lý Ngọc Bình.