Mọi người ở đây đều cho rằng Lý Ngọc Bình chịu đả kích quá lớn, trong lúc nhất thời sẽ không ổn định lại, vậy mà Lý Ngọc Bình tỉnh táo lại.
Ngày hôm sau bận rộn xử lý hậu sự của Mã Thành Trung xong, đồng thời Lý Ngọc Bình còn uyển chuyển từ chối ý tốt của Hoắc Đại Khánh thân là đại đội trưởng.
Bởi vì nhiều năm như vậy, hai vợ chồng già bọn họ đã nhận quá nhiều ân tình của ông ấy, không thể làm phiền ông ấy nữa.
…
Nhưng đồ của nhà bọn họ đều bị đè ở dưới căn nhà, có thể lấy được rất ít đồ ra, căn bản không làm nổi hậu sự của ông ấy.
Bà ấy muốn Mã Thành Trung khổ cả đời ra đi trong vẻ vang một chút.
Ngay khi bà ấy phát sầu không biết nên làm gì bây giờ, Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn tới.
“Sao hai đứa lại tới đây…” Lý Ngọc Bình nhìn thấy hai người thì kinh ngạc, cuống quýt dẫn hai người vào nhà.
Căn nhà này là người trong đội cùng nhau sửa, chỉ tốn một ngày.
Mà thi thể của Mã Thành Trung vốn được đặt ở nhà Hoắc Đại Khánh, cũng được khiêng trở về.
Dựa theo lời Lý Ngọc Bình nói, muốn đi cũng phải đi ở nhà, bà ấy sợ tới nơi đó Mã Thành Trung không tìm thấy được nhà mình.
“Thím, thím đừng làm nữa, hôm nay hai bọn cháu tới đây là có việc muốn tìm thím.” Lục Hướng Noãn nhìn bà ấy bận trước bận sau, thì sinh ra không đành lòng.
Lúc này mới hai ngày, Lý Ngọc Bình đã già đi rất nhiều, xem ra cái chết của Mã Thành Trung là đả kích quá lớn đối với bà ấy.
“Uống ngụm nước trước, làm ấm cơ thể, bên ngoài quá lạnh.” Lý Ngọc Bình không nghe lời cô nói, trái lại đưa nước tới trước mặt Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên.
Lục Hướng Noãn nhận lấy uống một ngụm, sau đó đặt trong tầm tay:
“Thím, lát nữa đại đội trưởng sẽ tìm người khiêng quan tài tới, cho dù thế nào cũng phải hạ táng chú Thành Trung trước.”
Chuyện quan tài là Lục Hướng Noãn chuẩn bị bày tỏ chút tâm ý của mình, cô bỏ tiền, nhờ đại đội trưởng mua một chiếc quan tài hạ táng Mã Thành Trung.
Không phải là cô quá thánh mẫu, mà là cô cho rằng anh hùng khi còn trẻ anh dũng giết địch ở chiến trường, bảo vệ quốc gia khi ra đi thì không nên thê lương như thế.
Cô là một phần tử của Hoa Quốc, hưởng thụ sự phù hộ của các tiền bối, hiện giờ đã tới lúc cô xuất lực.
Hơn nữa chuyện này nằm trong phạm vi năng lực của cô.
Nếu cả người cô áo rách quần manh, ăn không đủ no, không có chỗ ở cố định, vậy thì cô muốn mua quan tài cũng là có lòng mà không có sức.
Nhưng tâm tư của cô bị Hoắc Cảnh Xuyên biết, hai người cướp bỏ tiền mua quan tài cho Mã Thành Trung.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Cảnh Xuyên bại trận, nghe theo sắp xếp của Lục Hướng Noãn mỗi người một nửa.
Sau này Hoắc Cảnh Xuyên cũng nghĩ thông suốt, dù sao tiền của anh đều ở chỗ cô, người nào tiêu tiền cũng giống nhau.
“Như vậy sao được, như vậy không thể được, thanh niên trí thức Lục, tâm ý của cháu và cậu nhóc Hoắc gia thím nhận, quan tài này thím không thể nhận được.” Lý Ngọc Bình vừa nghe thấy thế thì từ chối.
Quan tài đắt cỡ nào bà ấy biết rõ, trong đội có người tích cóp cả đời mới tích cóp được tiền mua quan tài.
Huống hồ bọn họ không thân không thích, như vậy càng không được.
“Thím, bọn cháu đã mua quan tài, không thể trả được. Cộng thêm hai bọn cháu còn trẻ như thế cũng không cần dùng, nếu để trong nhà còn chưa đủ đen đủi sao.
Nếu thím thật sự cảm thấy băn khoăn, vậy đợi đầu xuân cháu đến hợp tác xã mua bán mua miếng vải, thím làm mấy bộ quần áo cho cháu.
Cháu nghe thím Quế Anh nói, tay nghề của thím rất tốt.”
“Quần áo là quần áo, thím không thể nhận quan tài được.” Lý Ngọc Bình vẫn cố chấp kiên trì với ý nghĩ của mình.
Cho dù hôm nay Lục Hướng Noãn nói khàn cả giọng, bà ấy cũng không đồng ý.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Cảnh Xuyên ngồi ở một bên, đã lâu không nói chuyện mở miệng giải quyết chuyện này.
“Thím, thím phải để chú Thành Trung ra đi có thể diện một chút, đời này chú Thành Trung quá khổ rồi.”
Nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, Lý Ngọc Bình ra vẻ kiên cường, vẫn luôn cố chống đỡ đỏ mắt, không nhịn được chảy nước mắt ào ào.
Miệng bà ấy lẩm bẩm: “… Được… Thím thay chú Thành Trung cảm ơn các cháu.”
Lục Hướng Noãn nghe bà ấy nói như vậy, phiền muộn trong lòng mấy ngày nay xem như mất đi một chút.
Nhưng mà cô không quên móc khăn tay trong lòng ra, vội vàng lau sạch sẽ nước mắt trên mặt Lý Ngọc Bình.
Tình hình hiện giờ rất loạn, tang sự không thể làm to, cho nên tang sự của Mã Thành Trung làm rất đơn giản.