Hoắc Cảnh Xuyên biết cô gái nhỏ tức giận, nhanh chóng đi tới cạnh cửa nhìn cô với vẻ đáng thương.
“Lần sau anh sẽ không như vậy nữa, rất xin lỗi.”
“Còn có lần sau?” Lục Hướng Noãn cao giọng nói.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy cuối cùng cô gái nhỏ cũng để ý tới anh, nên nhanh chóng lắc đầu.
Lúc này Lục Hướng Noãn mới miễn cưỡng không tức giận với anh, nhưng mà vẫn nhanh chóng đuổi anh về nhà, bảo anh đi thay quần áo, lại đến nói chuyện với cô.
Hôm nay lạnh như thế, mặc quần áo ướt đẫm như vậy dễ bị cảm lắm.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên rời đi cô cũng không nhàn rỗi, nấu hai bát nước gừng đường đỏ, để lại một bát cho anh.
Một bát khác là của cô.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn nhìn bát nước đường đỏ của Hoắc Cảnh Xuyên, nghĩ một lát vẫn thêm giọt nước linh tuyền pha loãng vào trong.
“Lão tam, con đi đâu thế, sao trên người lại ướt như vậy?”
Vương Quế Anh ra khỏi nhà vệ sinh, thì thấy con trai nhà mình.
“Không có gì ạ.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, thì về phòng thay quần áo.
Vương Quế Anh bị mấy chữ này này làm cho tức chết.
Bà ấy lo lắng cho anh, anh lại nói có lệ với mình như thế, đúng là con trai ngoan của bà ấy.
Về đến nhà Hoắc Cảnh Xuyên thay quần áo xong, lại nhanh chóng xoay người chạy lấy người.
“Nhanh uống cốc nước này đi, làm ấm cơ thể.” Lục Hướng Noãn không nghĩ tới anh trở về nhanh như vậy, cô sững sờ một lát, nhưng không quên chuyện chính.
“Cảm ơn cô gái nhỏ.” Hoắc Cảnh Xuyên bưng cốc nước đường đỏ kia lên, uống một hơi cạn sạch.
Ừm, rất ngọt, ngọt y như nụ hôn lần trước.
Nghĩ tới lần trước hai người tiếp xúc thân mật, khí huyết của Hoắc Cảnh Xuyên cuồn cuộn từ trên xuống dưới, suýt nữa không khống chế được mình.
Chỗ nào đó có chút không biết cố gắng lại ngẩng đầu.
Cũng may trong đầu Lục Hướng Noãn đều là trưa nay ăn gì, không nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên, nếu không hôm nay Hoắc Cảnh Xuyên sẽ thật sự mất mặt.
Trời lạnh như thế cộng thêm Hoắc Cảnh Xuyên ngây người trên núi cả đêm, cho dù cơ thể làm bằng sắt cũng không chống đỡ nổi.
Lục Hướng Noãn nhìn hầm tràn ngập đồ ăn, quyết định giữa trưa hôm nay ăn lẩu, xua tan khí lạnh trên người Hoắc Cảnh Xuyên.
Rau dưa vẫn là cải thảo, nhưng mà lần này Lục Hướng Noãn thêm rau mới, đó chính là mấy ngày hôm trước cô làm giá đỗ thành công.
Cô vốn định thử xem, dù sao ngày mùa đông ở trong nhà cũng nhàm chán, kết quả người nào có thể nghĩ tới, cô dựa vào sách làm thành công.
Hơn nữa đống giá đỗ cô làm còn rất mũm mĩm, Lục Hướng Noãn đến trong phòng cầm kéo cắt một vụ.
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy hơi ngạc nhiên: “Đây là giá đỗ sao?”
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy giống, bởi vì lúc trước anh từng ăn trong bộ đội, nghe đám người của ban bếp núc nói là mua trong đội, giá còn không rẻ.
“Ừm, anh từng ăn rồi à?”
“Từng ăn mấy lần.”
“Thích ăn không?”
“Cũng bình thường, nhưng mà em làm anh đều thích.” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trên mặt nhiễm ý cười.
“Nói nhiều.” Lục Hướng Noãn nói xong thì cầm giá đỗ đã cắt xong rời đi, cô muốn đi rửa.
Nhưng bị Hoắc Cảnh Xuyên đoạt mất: “Để anh làm cho, hiện giờ em không thể dùng nước lạnh.”
“Em dùng nước ấm.” Lục Hướng Noãn nói.
Người đàn ông này không biết mệt sao, ngày hôm qua đã ở trong núi cả đêm như thế.
“Không thể.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, thì bưng chậu đến phòng bếp rửa sạch.
Còn cải thảo kia cũng do Hoắc Cảnh Xuyên rửa, căn bản không cho Lục Hướng Noãn chạm vào.
Lục Hướng Noãn không có việc gì lấy rong biển khô không biết Hoắc Cảnh Xuyên lấy đâu ra vào hai ngày trước ra ngâm, đợi lát nữa dùng để nhúng lẩu, cũng là món ăn ăn rất ngon.
Ngoài ra cô còn dùng gà rừng dưới hầm làm thịt gà viên, một nửa để lại cho bọn họ ăn.
Nửa còn lại lát nữa khi Hoắc Cảnh Xuyên đi, bảo anh đưa về nhà cho hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh nếm thử.
Trong khoảng thời gian này Lục Hướng Noãn ăn không ít đồ Vương Quế Anh đưa tới cho cô, đây là thuộc về lễ thượng vãng lai.
Ít thịt khô trong hầm được Lục Hướng Noãn cắt thành từng miếng mỏng, đặt ở đĩa, bảo Hoắc Cảnh Xuyên bưng ra ngoài.
Ngoại trừ mấy thứ này, còn có hai quả trứng gà.
Hai người vây quanh trước bếp lò ăn lẩu, Hoắc Cảnh Xuyên thường gắp đồ ăn vào bát của Lục Hướng Noãn.
Nồi lẩu sôi ùng ục tỏa ra hơi nóng, hun gương mặt nhỏ của Lục Hướng Noãn đỏ bừng lên.
Đặc biệt là môi anh đào, sau khi ăn ớt cay đỏ bừng lên, nhìn vô cùng mê người.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Xuyên tối tăm nhìn cô, ngay sau đó vùi đầu vào ăn cơm.
Hoắc Cảnh Xuyên, cô ấy còn nhỏ, mày đừng súc sinh như vậy.
Dù sao hôm nay rảnh rỗi, hai người ở trong phòng bếp chậm rãi ăn, không biết qua bao lâu Lục Hướng Noãn mới đặt đũa xuống.