Cô che lại cái bụng đã ăn no, nói với Hoắc Cảnh Xuyên: “Em ăn no rồi.”
“Về phòng nằm đi, bên này lát nữa anh sẽ thu dọn.”
“Vâng.” Lục Hướng Noãn nói xong thì về phòng, nhưng mà trước khi về phòng cô đi đến nhà vệ sinh, thay băng vệ sinh.
May mà trước khi xuyên qua đã chuẩn bị trước, nếu không cô tới niên đại thiếu thốn này phải sử dụng đồ dùng khi đến tháng, bên trong chứa phân tro, còn phải sử dụng đi sử dụng lại.
Lục Hướng Noãn nghĩ thôi đã không chịu nổi.
Nhưng mà nếu cô không có không gian mà nói, có lẽ cũng chỉ có thể thuận theo niên đại này, nếu không thì làm thế nào?
Nhìn máu chảy thành sông sao?
Chuyện này không phải là tác phong của cô.
Hoắc Cảnh Xuyên ăn hết sạch sẽ đồ ăn còn lại, sau đó đi rửa sạch xoong nồi bát đĩa, bàn dùng giẻ lau lau sạch một lần mới xem như xong việc.
“Thu dọn xong rồi à?” Lục Hướng Noãn nhìn thấy anh đi vào, thì ngồi dậy hỏi.
“Ừm.”
Nghe anh nói như thế, Lục Hướng Noãn đứng dậy cầm dao cắt một miếng nhân sâm:
“Ăn nó đi.”
“Em ăn đi.” Hoắc Cảnh Xuyên cố chấp nói.
“Vẫn còn rất nhiều, anh ăn đi, lát nữa em muốn ăn sẽ ăn.”
Hoắc Cảnh Xuyên nhận lấy miếng nhân sâm, sau đó nhanh chóng nhét vào miệng cô gái nhỏ.
Lục Hướng Noãn tức tới mức hai má phồng lên nhìn anh, nhưng mà cô không nỡ nhả nhân sâm ra, nhai mấy miếng xong thì nuốt vào bụng.
Hoắc Cảnh Xuyên cười ha ha.
Cuối cùng dưới ép buộc của Lục Hướng Noãn, Hoắc Cảnh Xuyên vẫn ăn một miếng.
Không biết có phải vì ăn nhân sâm hay không, Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy cả người anh thoải mái hơn nhiều.
Ngay cả hai chân, Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy anh không cần gậy cũng được.
Nhưng mà anh không biết rằng, chuyện này là nhờ Lục Hướng Noãn cho anh uống giọt nước linh tuyền pha loãng mới có tác dụng.
Sắc trời không còn sớm nữa, Hoắc Cảnh Xuyên cũng nên đi trở về, chẳng qua ánh mắt anh sáng rực nhìn Lục Hướng Noãn.
“Anh nhìn em làm gì?” Lục Hướng Noãn bị anh nhìn như vậy thì hơi sợ hãi.
Người đàn ông này, lại muốn làm gì.
Hoắc Cảnh Xuyên không nói chuyện, nhưng anh dùng hành động thực tế chứng minh anh muốn làm gì.
Chỉ thấy anh hôn như chuồn chuồn lướt nước, vì sợ cô gái nhỏ xù lông nên nhanh chóng tách ra.
“Rất ngọt.” Sau khi nói xong Hoắc Cảnh Xuyên rời đi.
Hành động này của anh khiến Lục Hướng Noãn tức muốn chết, đồng thời gương mặt nóng bỏng dọa người.
Một tuần sau đại đội Hồng Kỳ truyền ra một tin chấn động, đó chính là con trai thứ ba của nhà đại đội trưởng không cần chống gậy nữa.
Vương Quế Anh nhìn Hoắc Cảnh Xuyên trước mặt vui sướng đến mức không biết nên nói gì mới tốt, chỉ cầm khăn không ngừng lau nước mắt.
Mà Hoắc Đại Khánh ở bên cạnh tuy không nói chuyện, nhưng biểu cảm trên mặt ông ấy dễ dàng bán đứng ông ấy.
Liệt tổ liệt tông phù hộ.
Hoắc Cảnh Xuyên ném gậy đi đã tránh những người khác tới nhà Lục Hướng Noãn trước tiên.
“Chân khỏi rồi à?” Lục Hướng Noãn thân là bác sĩ chữa trị chính cho anh cũng không có nhiều kinh ngạc vui mừng, bởi vì dựa vào y thuật của cô, Hoắc Cảnh Xuyên đứng dậy là chuyện sớm hay muộn, là vấn đề thời gian mà thôi.
“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên tiến lên ôm chặt Lục Hướng Noãn vào lòng.
Cô gái nhỏ của anh, giỏi quá.
Cả đời này anh không muốn buông tay.
Lục Hướng Noãn bị anh ôm chặt như vậy, vẫn có chút không được tự nhiên, muốn vươn tay muốn đẩy anh ra.
Nhưng khi sắp chạm vào đầu anh, cô không thể ra tay.
Cuối cùng Lục Hướng Noãn vẫn ôm lấy anh, cô dựa cằm vào vai Hoắc Cảnh Xuyên.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Cảnh Xuyên mới buông tay mình ra.
Ngay khi Lục Hướng Noãn cảm thấy sắp được giải thoát, không nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên giống y như con sói con, hôn mạnh lên môi cô.
Loại bá đạo đoạt lấy này, Lục Hướng Noãn như con cá chết chìm bên bờ, bị anh kéo vào trong say mê.
Ngay khi Lục Hướng Noãn cảm thấy mình sắp thiếu oxy hít thở không thông mà chết, Hoắc Cảnh Xuyên mới buông ra.
“Ngoan, lần sau nhớ phải thở.” Giọng nói của Hoắc Cảnh Xuyên hiện giờ có chút lười biếng trí mạng không thể nói nên lời.
Gương mặt của Lục Hướng Noãn vốn đỏ, kết quả nghe anh nói như thế, Lục Hướng Noãn xấu hổ và giận dữ tiến lên giẫm mạnh chân Hoắc Cảnh Xuyên một cái.
Sau đó cô đuổi anh ra ngoài, vì tránh cho lát nữa Hoắc Cảnh Xuyên lại làm ra chuyện không bằng cầm thú, Lục Hướng Noãn trực tiếp khóa trái cửa.
Nhưng mà kỹ thuật hôn lần này của Hoắc Cảnh Xuyên tiến bộ hơn trước không ít, ít nhất lần này miệng của Lục Hướng Noãn không bị rách da, chẳng qua sưng lên là thật.