Lục Hướng Noãn nhìn thấy anh ngồi xổm xuống cõng ông cụ kia trên lưng, dẫn theo đứa bé trai rời đi.
Mà Lục Hướng Noãn sợ lát nữa anh không tìm được người, vì thế không dám rời đi, tìm một chỗ có thể tránh gió ở gần đó đợi anh.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên trở về, đã là nửa tiếng sau.
Lục Hướng Noãn nhìn vết máu trên áo Hoắc Cảnh Xuyên, sau đó hỏi: “Thế nào.”
“Đã đưa trở về, nhưng mà tình hình không lạc quan lắm.”
Lo lắng cho cô gái nhỏ của anh, sau khi cõng hai ông cháu về nhà, lại để lại hết tiền trên người mình cho đứa bé trai kia thì anh tới đây.
“Ừm, vất vả rồi.” Trong thời loạn thế, bọn họ có thể làm chỉ có như vậy.
Chỉ mong cuộc sống như vậy có thể sớm qua đi.
Lục Hướng Noãn đợi ra khỏi huyện thành, mới dám ngồi lên xe.
Gương mặt này của cô quá chói mắt, dọc đường đi hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt, Hoắc Cảnh Xuyên nhìn đám người đánh giá cô gái nhỏ, lông mày nhíu chặt có thể kẹp chết con ruồi.
Lục Hướng Noãn đột nhiên cảm thấy không khí lạnh đi mấy độ, cô ngồi trên xe kéo áo khoác của mình vào chặt hơn.
Cũng may khi tới mặc dày, trên người không lạnh lắm, cộng thêm Hoắc Cảnh Xuyên còn ở phía trước chắn gió giúp cô.
Đợi đến khi Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên về đến nhà, sắc trời đã hơi tối sầm lại.
Lục Hướng Noãn nghĩ Hoắc Cảnh Xuyên đạp xe suốt như vậy chắc là vừa mệt vừa đói, cho nên giữ anh ở lại nhà ăn cơm.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên đương nhiên không từ chối, chẳng qua đợi vào nhà vẫn là anh làm culi.
Lục Hướng Noãn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định thời tiết này nên nấu súp mì cắt khúc cà chua, làm ấm người ấm dạ dày.
Cô đến hầm lấy nước sốt cà chua mình làm lúc trước ra, còn Hoắc Cảnh Xuyên thì đi chuẩn bị làm mì.
Súp mì cắt khúc cà chua mà Lục Hướng Noãn làm rất đơn giản, thực ra cán bột không khác gì nhau.
Đặt cục bột nhào xong lên thớt dùng chày cán bột cán phẳng, sau đó cắt thành từng ô vuông nhỏ, đợi nước sôi thì cho mì cắt khúc này vào nấu.
Đợi khi sắp nấu xong thì thêm trứng gà, rải ít rau thơm, nhưng mà nhà Lục Hướng Noãn không có, chỉ có thể rải lên ít hành lá cô trồng trong phòng.
Cuối cùng thêm hai giọt dầu mè, bát súp mì cắt khúc cà chua đã làm xong.
Thực ra còn có thể càng bớt việc hơn, đó chính là dùng sủi cảo còn thừa.
Đồ đông lạnh, trong tay Lục Hướng Noãn không có.
Cho dù có, cô cũng không dám lấy ra trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên ăn cơm là nhét từng miếng vào trong miệng, nhưng kỳ lạ chính là thoạt nhìn không thô lỗ chút nào.
Lục Hướng Noãn mới ăn được nửa bát súp mì cắt khúc cà chua, bên Hoắc Cảnh Xuyên đã ăn xong.
“Em ăn trước đi, ăn xong cứ để đó, đợi anh đi bổ củi xong lại qua rửa bát, em đừng làm.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì rời đi.
Đợi anh chặt củi xong trở về, Lục Hướng Noãn đã rửa sạch bát đũa.
“Lần sau để anh làm, em không thể chạm vào nước lạnh.”
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Cảnh Xuyên lướt qua trước mặt Lục Hướng Noãn, Lục Hướng Noãn suýt nữa không nhịn được, làm ra chuyện khác người với anh.
“Hoắc Cảnh Xuyên, em không làm ra vẻ như vậy.”
“Làm ra vẻ? Có ý gì?” Hoắc Cảnh Xuyên lại nghe được từ mới từ miệng cô, giống như trong lòng anh vẫn luôn có loại khủng hoảng.
Anh và cô gái nhỏ không phải người cùng một thế giới.
Cũng phải, anh lớn hơn cô nhiều tuổi như thế, đây là lần đầu tiên Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy mình già rồi.
“Anh cũng tiến lại đây, em nói với anh.” Lục Hướng Noãn ngoắc ngón tay với anh.
Hoắc Cảnh Xuyên không có chút chống cự nào đi qua, chỉ vểnh hai tai nghe ngóng.
Chẳng qua khi ngửi được mùi thơm đặc biệt trên người cô gái nhỏ, cơ thể Hoắc Cảnh Xuyên đột nhiên không biết cố gắng cứng rắn.
Ngay cả hơi thở cũng trở nên thô nặng hơn.
Lục Hướng Noãn nhạy bén nhận thấy được Hoắc Cảnh Xuyên có chút nguy hiểm, vì thế dán sát vào tai anh nhẹ giọng nói:
“Làm ra vẻ là nói anh.”
Sau đó nhanh chóng tránh ra.
Khi cô rời đi, trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy mất mát, cụ thể là mất mát gì, có lẽ chỉ có anh mới biết.
Lục Hướng Noãn rảnh rỗi là bắt đầu đuổi người, buổi sáng dậy hơi sớm, cộng thêm tối qua ở trong không gian thức đêm đọc tiểu thuyết.
Cho nên ăn cơm xong Lục Hướng Noãn mệt rã rời, vẫn luôn che miệng ngáp.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy cô gái nhỏ như vậy, biết cô mệt nhọc nên nhấc chân ra ngoài.
Lục Hướng Noãn đi theo sau anh, chuẩn bị đợi anh rời đi thì mình khóa cửa lại.