Lúc này có lẽ người trong đội sẽ không tới.
Kết quả mới đi hai bước, Lục Hướng Noãn lập tức cảm nhận được có gương mặt to đang dán sát lại gần mình, đè cô không dám thở mạnh.
Hoắc Cảnh Xuyên không nghĩ tới cô gái nhỏ sẽ thất thần vào lúc này, nhẹ giọng nói:
“Chuyên tâm chút.”
Nghe thấy giọng nói Lục Hướng Noãn cho rằng anh sẽ buông tha cho mình, khi cô cảm thấy may mắn thì khóe miệng truyền tới ấm áp.
Hai người hôn đến khó mà chia lìa, trong lúc nhất thời không phân rõ là ai chủ động.
Đến cuối cùng Hoắc Cảnh Xuyên bị Lục Hướng Noãn đè trên giường đất, nhìn giống y như con cừu con mặc người ta xâu xé, phá lệ chọc người ta mến thương.
Không lâu sau Lục Hướng Noãn mệt đến mức thở hổn hển nằm trên giường đất, quần áo trên người hỗn độn không ít.
Hoắc Cảnh Xuyên ôm chặt cô gái nhỏ vào trong lòng, tốn rất nhiều thời gian mới ổn định lại được lửa nóng trong lòng.
Chẳng qua đôi mắt vẫn đỏ lên nhìn Lục Hướng Noãn.
Rốt cuộc là phải làm thế nào mới có thể cưới được cô gái nhỏ về nhà.
Lục Hướng Noãn động tình đôi mắt giống như hồ nước xuân, Hoắc Cảnh Xuyên nhìn lại sắp không nhịn được.
Hoắc Cảnh Xuyên sợ nếu mình tiếp tục ở đây, lát nữa sẽ làm ra chuyện không bằng cầm thú, cuối cùng anh dùng sức hôn cô gái nhỏ một cái.
“Buổi tối đi ngủ sớm một chút.” Sau khi nói xong, Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, nhưng thật ra có tư thế chạy trối chết.
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên đi xa, cười khẽ một tiếng.
Một lúc lâu sau Lục Hướng Noãn mới ngồi dậy, khóa trái cửa sân vào.
Nhưng mà trong đầu Lục Hướng Noãn đều là thứ cứng như đá cô không cẩn thận chạm vào, cho nên cả đêm cô không ngủ ngon.
Trong mơ đều là hình ảnh cô và Hoắc Cảnh Xuyên mây mưa với nhau.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên cũng không tốt hơn chỗ nào, buổi sáng dậy anh lập tức lén thay quần ướt đẫm ra giặt sạch.
Lại qua hai ngày nữa là tết âm lịch, cho nên mỗi nhà của đại đội Hồng Kỳ nhân lúc rảnh rỗi, sẽ ở nhà quét dọn nhà cửa.
Chẳng qua năm nay khó khăn hơn năm ngoái một chút, bởi vì lương thực trong nhà đã bị ăn gần hết.
Mà Lục Hướng Noãn cũng không ngoại lệ, cô cũng cầm chổi lông gà quét dọn quanh nhà sạch sẽ.
Mà trong sân thì được Hoắc Cảnh Xuyên tìm cái chổi to, quét sạch sẽ những cành cây rơi rụng, dùng que diêm châm lửa đốt.
Lục Hướng Noãn đã sớm có kế hoạch, ngày tết âm lịch sẽ ăn gì, mười món mặn một món canh, cho dù cô ăn tết một mình cũng không muốn ấm ức mình.
Đặc biệt là mấy thứ trong không gian, cô chỉ có một cái miệng ăn kiểu gì cũng không ăn hết.
Nhưng mà trong lòng Lục Hướng Noãn đã có tính toán đối với đống vật tư mà cô mua.
Tóm lại cô bỏ tiền mua mấy thứ này không thể để trong không gian sinh bụi, cô muốn chúng nó phát huy giá trị lớn nhất của mình.
Lục Hướng Noãn thu dọn nhà xong, thì bưng nhân sủi cảo cô làm xong từ tối qua lên giường đất, tính toán gói hết sủi cảo muốn ăn trong mấy ngày tết âm lịch.
Sau khi gói xong cô đặt vào trong sân đông lạnh, đợi ăn lại nấu, tiết kiệm được nhiều thời gian.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì bị cô đuổi về nhà mình, nếu lại để anh ở lại đây, nói không chừng hai người thật sự làm ra chuyện không nên làm.
Tuy chuyện nên làm cũng đã làm, chuyện không nên làm thực ra Lục Hướng Noãn cũng muốn làm, nhưng Hoắc Cảnh Xuyên vẫn canh phòng nghiêm ngặt, sợ chiếm mất trong sạch của cô.
Không biết có phải vì chiếm cứ cơ thể của nguyên chủ hay không, Lục Hướng Noãn cảm thấy cô càng sống càng thụt lùi, không còn ổn trọng như khi sắp 30 tuổi trong đời trước.
Trái lại càng giống cô gái nhỏ vừa mới biết yêu.
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên bị đuổi trở về cũng không nhàn rỗi, sáng sớm tinh mơ đã đi lên núi.
Chẳng trách buổi sáng Vương Quế Anh tới gọi anh ăn cơm, cũng không thấy bóng dáng anh ở trong phòng.
Sủi cảo của Lục Hướng Noãn mới gói được nửa, thì có tiếng gõ cửa rầm rầm giống như cô không đi ra, người gõ cửa sẽ không bỏ qua.
Lục Hướng Noãn cảm thấy cửa nhà cô sớm muộn gì cũng bị người trong đội vỗ thành tan thành từng mảnh.
Lục Hướng Noãn gói sủi cảo trong tay xong, mới đội mũ, quấn khăn quàng cổ ra ngoài mở cửa.
Vừa mới mở cửa thì phát hiện là oan gia, quả phụ họ Lưu.
Khi Lục Hướng Noãn mới tới đại đội Hồng Kỳ không lâu, đã từng đối mặt với quả phụ họ Lưu một lần, chẳng qua ấn tượng không được tốt lắm.
Nếu cô nhớ không nhầm mà nói, cô còn cãi nhau với quả phụ họ Lưu mấy câu.