“Thanh niên trí thức Lục.” Mỗi lần quả phụ họ Lưu nhìn thấy Lục Hướng Noãn đều bị dọa sợ, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng một lát sau bà ta ổn định lại, bởi vì bà ta có chuyện chính muốn tìm cô.
Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ tràn ngập tinh thần của bà ta, không giống như là có bệnh, Lục Hướng Noãn không muốn để ý tới bà ta lập tức muốn đóng cửa.
Không nghĩ tới quả phụ họ Lưu nhìn ra được ý đồ của cô, lập tức dùng cơ thể chặn cửa không cho Lục Hướng Noãn đóng lại.
“Bà muốn làm gì?” Biểu cảm của Lục Hướng Noãn không kiên nhẫn nói.
“Con trai của tôi bị bệnh, ở trong nhà vẫn luôn phát sốt, tôi gọi kiểu gì cũng không tỉnh. Thanh niên trí thức Lục, cầu xin cô mau tới cứu con trai tôi.”
Sau khi quả phụ họ Lưu nói xong thì dập đầu hai cái với Lục Hướng Noãn, đôi mắt ẩm ướt.
Nhìn như vậy trông có chút đáng thương.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn nhớ tới bà ta có tiền án nên không thả lỏng cảnh giác với bà ta, đánh giá quả phụ họ Lưu từ trên xuống dưới.
Mà quả phụ họ Lưu cũng vì bị cô đánh giá như vậy, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm.
Giống như Lục Hướng Noãn có thể nhìn ra được chút tâm tư mình che giấu trong lòng.
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, khi tới bà ta đã dặn dò con trai cưng của mình, ngay cả con gái Lưu Anh Tử bà ta sợ làm hỏng chuyện, đều bị đuổi ra ngoài.
“Vậy sao?”
Quả phụ họ Lưu khóc lóc kể lể nói:
“Thanh niên trí thức Lục, tôi biết chuyện tôi làm không vẻ vang gì, nhưng mà tôi không làm như vậy tôi không sống nổi.
Hai đứa con của tôi sẽ bị đói chết, đó là hai miếng thịt rơi từ trên người tôi xuống, thanh niên trí thức Lục…”
“Được rồi, tôi đi cùng bà một chuyến là được, bà ở đây đợi tôi một lát, tôi trở về lấy đồ.” Tuy Lục Hướng Noãn nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn duy trì cảnh giác.
Người trong đội tới tìm cô khám bệnh, cô không thể không đi, bởi vì bản thân cô làm công việc này.
“Được, cảm ơn thanh niên trí thức Lục, thanh niên trí thức Lục cô đúng là người tốt, tôi làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp cô.” Quả phụ họ Lưu nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, nhanh chóng đứng dậy.
Lục Hướng Noãn không tiếp tục để ý tới bà ta, mà xoay người về phòng lấy đồ.
Lục Hướng Noãn vừa mới rời đi, quả phụ họ Lưu ở sau lưng đã để lộ bản tính.
Quả phụ họ Lưu nhìn bóng dáng của Lục Hướng Noãn, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa.
Con nhóc chết tiệt, cứ để cô kiêu ngạo thêm một lát, lát nữa bà đây xem cô kiêu ngạo kiểu gì.
Vào cửa Lưu gia tôi, sống là người của Lưu gia tôi, chết là quỷ của Lưu gia tôi, còn có nhà này nữa đều là của bà ta.
Quả phụ họ Lưu đứng ở ngoài cửa nhìn căn nhà này từ trên xuống dưới, trong mắt có tham lam không nói nên lời, giống như giây tiếp theo bà ta sẽ xách đồ vào ở.
“Đi thôi.”
Quả phụ họ Lưu nhìn thấy Lục Hướng Noãn đi ra, lập tức đổi sang dáng vẻ đáng thương.
“Thật sự là làm phiền thanh niên trí thức Lục.”
Rất rõ ràng, Lục Hướng Noãn cũng không muốn dây dưa với bà ta: “Đi trước dẫn đường đi.”
Mà quả phụ họ Lưu cũng ý thức được điểm này, trên đường từ nhà Lục Hướng Noãn đến nhà bà ta, bà ta không nói một lời.
“Thanh niên trí thức Lục, con trai tôi đang ở buồng trong, cô ngồi đây trước, tôi đi rót cốc nước cho cô.” Sau khi quả phụ họ Lưu nói xong, hoàn toàn không đợi Lục Hướng Noãn mở miệng bà ta đã đi ra ngoài.
Cùng lúc đó Hoắc Cảnh Xuyên thật sự nhịn không chịu nổi, vì thế lại tới tìm Lục Hướng Noãn.
Nhưng anh gõ cửa rất nhiều lần, không có người đáp lời, trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên hiện lên chút lo lắng.
Mãi đến khi Lý Đông Sinh đi tới, nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn lượn lờ ở cửa nhà Lục Hướng Noãn, cho rằng anh tới tìm Lục Hướng Noãn chữa bệnh.
Sợ anh đợi ở đây sẽ bị cảm lạnh, vì thế nói chuyện anh ta thấy trên đường vừa rồi ra.
“Anh nói thanh niên trí thức Lục đi cùng quả phụ họ Lưu rồi ư?” Không biết vì sao khi Hoắc Cảnh Xuyên nói những lời này, mắt phải giật giật.
Lý Đông Sinh nghĩ một lát lại bổ sung: “Đúng vậy, hình như thanh niên trí thức Lục còn nói, nói là Lưu Phát Lượng con trai của quả phụ họ Lưu sinh bệnh.”
Con trai của quả phụ họ Lưu, Lưu Phát Lượng, Hoắc Cảnh Xuyên lẩm bẩm nói.
Ngày hôm qua anh còn thấy anh ta ăn trộm ở trong đội, không giống dáng vẻ sinh bệnh chút nào.
Chẳng lẽ?
Nghĩ tới đôi mắt dâm tà của Lưu Phát Lượng, Hoắc Cảnh Xuyên không đứng được nữa, không kịp nói lời cảm ơn với Lý Đông Sinh vội vàng chạy tới nhà quả phụ họ Lưu.