Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 645 - Chương 645: Lưu Phượng Kiều, Bà Còn Lời Gì Muốn Nói

Không xác định Chương 645: Lưu Phượng Kiều, bà còn lời gì muốn nói

Sau khi tới bà ta không nói chuyện khám bệnh, vẫn luôn nhiệt tình bảo tôi uống nước đường đỏ, tôi phát hiện không thích hợp nên sống chết không chịu uống.

Sau đó tôi đi vào phòng khám bệnh cho con trai bà ta, kết quả bà ta khóa tôi lại, mà con trai của bà ta thì tung tăng nhảy nhót. May mắn đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên kịp thời chạy tới, nếu không, nếu không mưu kế của bọn họ đã thực hiện được.

Còn chuyện giữa bà ta và con trai bà ta, tôi cũng không biết, bởi vì sau khi xảy ra chuyện, tôi lập tức đi tìm đại đội trưởng đòi lẽ phải.”

Hoắc Đại Khánh nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, gương mặt âm trầm đến mức nhỏ ra máu:

“Lưu Phượng Kiều, bà còn lời gì muốn nói.”

“Tôi… Tôi… Tôi không có…” Quả phụ họ Lưu cũng không nghĩ tới Lục Hướng Noãn sẽ nói chuyện này ra như vậy.

Cô điên rồi sao, không cần thanh danh nữa à, trong lúc nhất thời đầu óc hơi ngây ngốc, không biết nên nói gì mới tốt.

“Bà… Bà dám bắt nạt thanh niên trí thức Lục, đồ khốn nạn này.” Lý Bình không khống chế được lửa giận của mình, trực tiếp mắng chửi.

Nếu không phải được người ta cứu, nói không chừng thật sự để bọn họ thực hiện được.

Nghĩ tới chị gái tiên nữ của cô ấy phải ở bên cạnh người đàn ông xấu y như heo trải qua nửa đời, Lý Bình tức đến mức phát run, chuyện này còn khó chịu hơn khi xảy ra trên người mình.

Nhưng mà mọi người ở đây còn chưa hoàn hồn lại từ tiếng mắng của cô ấy, Vương Hiểu Linh ở bên cạnh đã trực tiếp dùng hành động thực tế xả giận cho Lục Hướng Noãn.

Cô ấy tiến lên trước vừa véo vừa đá quả phụ họ Lưu, không nương tay một chút nào, quả phụ họ Lưu đau tới mức kêu oa oa, cho dù như vậy Vương Hiểu Linh vẫn không dừng lại.

Mà Lý Bình cũng vô cùng tích cực gia nhập vào.

Không biết vì sao nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, trong lòng đám thanh niên trí thức nam ở khu thanh niên trí thức cảm thấy hơi lạnh lẽo.

Nhưng trải qua trận chiến này xong, mọi người không dám chọc hai cô nhóc bọn họ.

Đám phụ nữ trong đội thấy Hoắc Đại Khánh không ngăn cản, mấy người có thù oán với quả phụ họ Lưu đều tiến lên báo thù.

Không biết qua bao lâu, Hoắc Đại Khánh mới ổn định lại được trận hỗn chiến này, nhưng mà quả phụ họ Lưu đã bị đánh nằm hấp hối trên đất, không nói lên lời.

“Thanh niên trí thức Lục, tôi được không.” Lý Bình tóc lung tung rối loạn chạy tới tranh công với Lục Hướng Noãn.

Mà Vương Hiểu Linh cũng chạy tới trước mặt cô.

Lục Hướng Noãn nhìn hai người thành tâm bảo vệ mình, khẽ mở môi mỏng: “Rất tuyệt.”

Thật sự rất tuyệt.

Mà dưới chân của Hoắc Cảnh Xuyên như sắp đạp ra khói, cuối cùng cũng tới huyện thành, đi thẳng tới văn phòng của Vương Giải Phóng, nói dăm ba câu nói hết mọi chuyện ra.

Vương Giải Phóng nghe gân xanh nổi lên, tay đập mạnh lên bàn, nhanh chóng đi gọi người.

Mà Vương Dược Phú thân là anh trai của Lục Hướng Noãn đương nhiên là muốn đi, nhưng mà anh ta nghe được là em gái anh ta xảy ra chuyện, anh ta ước gì có thể dùng nấm đấm đập chết kẻ bắt nạt em gái anh ta.

Cho nên anh ta tích cực hơn bất cứ người nào.

Mà Hoắc Cảnh Xuyên vì không yên lòng Lục Hướng Noãn, vì thế nói chuyện với Vương Giải Phóng xong thì anh đạp xe vội vàng rời đi.

Đợi khi Vương Giải Phóng tới đây tìm người, người đã không thấy bóng dáng, không có biện pháp anh ta chỉ có thể nhanh chóng dẫn người đến đại đội Hồng Kỳ trước.

Lần này đám phụ nữ trong đội xem như xả được cơn tức trong lòng, đặc biệt là nghe đại đội trưởng nói đã báo công an, trong lòng bọn họ càng thấy thoải mái hơn.

Còn quả phụ họ Lưu bị đánh không dậy nổi thì vô cùng sợ hãi, nhưng bà ta muốn chạy cũng không chạy được.

Mà Lưu Phát Lượng muốn bá vương ngạnh thượng cung thì bị dọa nằm liệt trên đất, vẫn không nhúc nhích.

Hoắc Cảnh Xuyên đi tới, anh liếc mắt một cái thấy được cô gái nhỏ ở trong đám người.

Vì thế anh dừng xe, sau đó bước đi về phía cô gái nhỏ.

Mà Lục Hướng Noãn như cảm nhận được Hoắc Cảnh Xuyên đã trở về, khi cô quay đầu ánh mắt của hai người chạm nhau.

Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu với cô, Lục Hướng Noãn biết mọi chuyện đã làm ổn thỏa.

Mà Vương Hiểu Linh thấy được hành động của hai người, thì không nói câu nào.

Người đàn ông này, miễn cưỡng xứng với Lục Hướng Noãn.

“Lão tam, công an đâu?” Hoắc Đại Khánh đợi đến sốt ruột nhìn thấy con trai xong, thì nhanh chóng hỏi.

Sợ chậm một chút nữa, quả phụ họ Lưu bị đám người trong đội đánh chết.

Quả phụ họ Lưu có tội, nhưng cũng cần giao cho công an xử lý.

 


Bình Luận (0)
Comment