Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 646 - Chương 646: Thủ Đoạn Của Hoắc Cảnh Xuyên

Không xác định Chương 646: Thủ đoạn của Hoắc Cảnh Xuyên

“Sắp tới ạ.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn quả phụ họ Lưu nằm trên đất chỉ còn một hơi.

Ngay sau đó lại rời mắt nhìn Lưu Phát Lượng.

Đúng là đáng chết, dám đánh chủ ý với cô gái nhỏ của anh.

Hai mươi phút sau, Vương Giải Phóng dẫn theo một đám người đuổi tới.

Mà Vương Dược Phú thì trực tiếp lao về bên này, khi sắp tiến lại gần Lục Hướng Noãn thì bị Hoắc Cảnh Xuyên kéo áo, không thể cử động.

Vương Dược Phú quay đầu tràn ngập tức giận nhìn Hoắc Cảnh Xuyên: “Anh ngăn cản tôi làm gì?”

“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Hoắc Cảnh Xuyên nghiêm túc nói.

Lúc này Vương Dược Phú mới kịp phản ứng, vừa rồi mình đúng là choáng váng đầu óc.

Nếu thật sự ầm ĩ lên, không chỉ vợ anh ta không có biện pháp nói rõ, ngay cả chính anh ta cũng phải chết, còn chết vì chơi lưu manh, liên lụy cả nhà bọn họ.

Nghĩ tới đây ánh mắt Vương Dược Phú tràn ngập cảm kích nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, đâu nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên người ta đâu rảnh để ý tới anh ta.

Bởi vì lúc này trong mắt Hoắc Cảnh Xuyên đều là cô gái nhỏ của anh.

Ừm, cũng may, cũng may không xảy ra chuyện gì.

Mà Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên có động tác trẻ con như vậy, chỉ cười không nói chuyện.

Đúng là người đàn ông thích ăn dấm.

Cùng lúc đó, Vương Hiểu Linh nhìn về phía Vương Giải Phóng la lớn: “Công an, chính là hai mẹ con bọn họ, muốn hại thanh niên trí thức Lục của chúng tôi.”

Vương Giải Phóng vừa ngẩng đầu, hóa ra là người quen, vừa định mở miệng nói thanh niên trí thức đen, lại gặp mặt.

Nhưng mà nghĩ một lát, trước mắt không thích hợp lắm, sau đó lập tức nghiêm mặt đi qua.

Mà các đội viên ở xung quanh nhìn thấy công an, sợ hãi đến mức co rút người lại, sợ lát nữa không cẩn thận bọn họ cũng bị bắt đi.

Hoắc Đại Khánh thân là đại đội trưởng đương nhiên lúc này phải ra mặt: “Đồng chí công an.”

Lúc này không phải lúc hàn huyên, cho nên Vương Giải Phóng bày ra thái độ việc công xử theo phép công nói:

“Đại đội trưởng, khi tới cháu đã biết tiền căn hậu quả, nhưng cụ thể thì chúng cháu còn phải mang về cục công an thẩm vấn lần nữa. nếu thật sự làm chuyện trái với pháp luật, chúng cháu tuyệt đối sẽ không bao che.”

Lý Bình nghe anh ta nói như vậy, lập tức bất mãn nhảy ra, cái miệng nhỏ lẩm bẩm:

“Còn có gì phải điều tra, sự thật bày ra ngay trước mắt, vừa rồi người phụ nữ kia cũng thừa nhận, chính là bà ta muốn hại thanh niên trí thức Lục.”

Vương Giải Phóng nghe cô ấy nói như vậy, đánh giá có lẽ là bạn của Lục Hướng Noãn, cho nên trên mặt không có chút tức giận, mà kiên nhẫn giải thích với cô ấy lưu trình của bọn họ, cụ thể cần dựa theo lưu trình.

Nhưng mà bảo cô ấy yên tâm, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua cho một người xấu, cũng không đổ oan cho người tốt.

Lý Bình nghe anh ta kiên nhẫn giải thích như vậy, trong lòng cũng không còn tức giận nữa, chỉ còn hận đối với hai mẹ con quả phụ họ Lưu, cho nên nói:

“Nhất định phải nghiêm trị hai mẹ con bọn họ, đừng thả ra ngoài gây tai họa cho người ta.”

Nhưng mà Lý Bình nói những lời này xong, các đội viên nữ khác ở phía sau cô ấy đều xao động không thôi, bọn họ cũng cầu xin giống với Lý Bình, đó chính là trừng trị thật nghiêm hai mẹ con quả phụ họ Lưu.

Quả phụ họ Lưu chính là tai họa của đại đội Hồng Kỳ, một ngày không rời khỏi đây, đám người bọn họ cũng sẽ ăn không ngon, ngủ không được yên.

Còn con trai của quả phụ họ Lưu là Lưu Phát Lượng, bình thường thích trộm cắp trong đội, cũng bị các đội viên báo cho Vương Giải Phóng.

Mà Vương Giải Phóng nhìn các đội viên giận dữ như thế, thì biết thường ngày hai mẹ con quả phụ họ Lưu làm không ít chuyện xấu, vì thế vội vàng bảo mấy cấp dưới dẫn hai bọn họ rời đi.

Còn bát nước đường đỏ còn lại một ít ở trong phòng thì được coi thành chứng cứ, Hoắc Cảnh Xuyên giao nó cho Vương Giải Phóng.

Mà các đội viên nữ thấy cuối cùng khối u ác tính quả phụ họ Lưu cũng bị nhổ khỏi đại đội Hồng Kỳ bọn họ, cả đám nói mấy lời dễ nghe như không cần tiền, nói với Vương Giải Phóng.

Thậm chí còn giữ Vương Giải Phóng và cấp dưới của anh ta ở lại ăn cơm, lúc này mặc kệ chuyện trong nhà còn đủ lương thực hay không, chủ yếu là vui sướng.

Nhiệt tình tới mức Vương Giải Phóng suýt nữa không chống đỡ được, bởi vì không giống với những lần trước anh ta xuống nông thôn làm việc.

Đại đội khác nhìn thấy bọn họ thì như thấy ôn thần, cả đám không dám tiến lại gần, đại đội Hồng Kỳ thì hay rồi, còn muốn mời bọn họ về nhà ăn cơm.

Thật sự là…

Có cảm giác rất tuyệt.

 


Bình Luận (0)
Comment