Trái lại Hoắc Đại Khánh sợ quậy đến chết người, vội vàng mở miệng ngăn cản.
Lý Bình ôm da đầu bị đau, thở hổn hển đứng bên cạnh, mà Lưu Anh Tử thì nắm chặt nắm tóc trong tay, không cần nghĩ cũng biết là nhúm tóc giật từ trên đầu Lý Bình xuống.
Nhưng mà Lưu Anh Tử cũng không khá hơn chỗ nào, trên người vết thương cũ vết thương mới chồng chất, ngay cả miệng cũng sưng to lên.
Mà Vương Quế Anh và Vương Hiểu Linh thì không có thương tổn gì, chỉ có quần áo hơi lộn xộn trong cuộc hỗn chiến.
Lý Bình là người thích chưng diện, vừa thấy tóc trên tay Lưu Anh Tử, thì tức giận tới mức khóc ra.
“… Có phải sau này tôi sẽ… Sẽ bị hói đầu hay không… Hu hu hu hu… Quá xấu rồi…”
Bầu không khí vốn đang khẩn trương, sau khi Lý Bình nói câu này thì Hứa Gia Ấn không nhịn được bật cười.
Tuy những người khác không trực tiếp như anh ta, nhưng cũng kìm nén tươi cười.
“Đừng khóc, hôm nào tôi nấu sườn xào chua ngọt cho cô ăn.”
Khi ăn cơm Lục Hướng Noãn thấy Lý Bình ăn mấy miếng sườn xào chua ngọt, trái lại thịt gà trên bàn thì không động đũa vào, thì biết cô ấy chắc chắn thích sườn xào chua ngọt.
“Thật ư?” Nghĩ tới sườn xào chua ngọt ngon miệng kia, Lý Bình là người thích ăn vặt không nhịn được nuốt nước bọt, cũng không khóc rống nói chuyện tóc mình nữa.
“Thật, cho nên cô đừng khóc nữa, tóc còn có thể mọc dài mà.” Lục Hướng Noãn an ủi.
Cô ít khi an ủi người ta, không biết an ủi cô ấy như vậy có đúng không.
Lý Bình dùng khăn lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên:
“Vậy tôi không khóc nữa, thanh niên trí thức Lục, tôi vẫn còn thịt, sáng mai tôi sẽ đến huyện thành mua thêm một ít, sau đó cô làm cho tôi ăn.”
“Được.” Đúng là cô gái nhỏ tham ăn, chút yêu cầu này Lục Hướng Noãn vẫn làm được.
Người khác nghĩ tới tay nghề nấu nướng của thanh niên trí thức Lục, đều liếm khóe miệng, thậm chí Hứa Gia Ấn con đưa đầu ra với Lưu Anh Tử nói:
“Hay là cô cũng giật tóc tôi đi.”
…
Dù sao tóc của anh ta nhiều.
Nhưng sau khi nói xong anh ta hối hận, bởi vì trong tay anh ta không có phiếu thịt.
Mọi người vừa thấy Hứa Gia Ấn thèm ăn như thế, cả đám cười to ra tiếng.
Nhưng mà nói thật, tâm tư của bọn họ cũng muốn làm như thế, dù sao tay nghề của Lục Hướng Noãn thật sự quá tốt.
Không biết sau này là người đàn ông như thế nào có thể có phúc cưới được Lục Hướng Noãn, trông xinh đẹp thì không nói, quan trọng là tay nghề nấu nướng còn tốt, còn biết khám bệnh cứu người, quả thực chính là đấng tạo hóa của Đức Chúa Trời.
Mà bọn họ giống như là giọt bùn Nữ Oa tiện tay ném xuống.
Hu hu hu…
Chuyện này không công bằng đối với giọt bùn như đám bọn họ.
Còn người đàn ông có thể cưới được Lục Hướng Noãn, thì đang cau mày, đôi mắt nhìn chằm chằm Lưu Anh Tử trước mặt.
Nhưng mà thái độ của bọn họ khiến Lưu Anh Tử đứng một bên tức muốn chết, nói chuyện không màng hậu quả, dùng tay chỉ Hoắc Đại Khánh vừa rồi còn luôn mở miệng giải thích với cô bé:
“Các người đều là cùng một phe.”
Hoắc Đại Khánh bị lời nói của cô bé chọc tức không nhẹ, nói một câu:
“Nếu cô cảm thấy tôi làm việc không công bằng, vậy thì đến công xã khiếu nại tôi, tôi làm đại đội trưởng nhiều năm như vậy, đi ngay ngồi thẳng, chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm.”
Sau khi nói xong thì không để ý tới cô bé này nữa.
Mà Lưu Anh Tử bị thái độ này của ông ấy dọa sợ, nhưng chuyện này không trở ngại tới việc cô bé tiếp tục khóc lóc om sòm lăn lộn, tóm lại là nhất định phải thả mẹ cô bé ra.
“Lục Hướng Noãn, tao hóa, tiện nhân, đồ đàn bà không tuân thủ nữ tắc, hồ ly tinh, tiện nhân câu dẫn linh tinh…”
Còn chưa nói xong, đã bị Hoắc Cảnh Xuyên không thể nhịn được nữa nhấc chân đá văng ra.
Cô gái nhỏ của anh, sao có thể cho phép những người khác làm bẩn?
Hoắc Cảnh Xuyên ra tay vô cùng tàn nhẫn, vừa nhấc chân là đá lên.
Mà Lưu Anh Tử cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị đá nát, cô bé đau đến mức quỳ rạp trên đất mãi mà không bò dậy nổi, ngay cả nói chuyện cũng trở nên hữu khí vô lực.
Ngay khi cô bé còn muốn tiếp tục mắng Lục Hướng Noãn, thì bị Hoắc Cảnh Xuyên phát hiện ra ý đồ của cô bé, trực tiếp tiến lên đạp thêm lần nữa.
Vì cô gái nhỏ anh không màng tất cả, cho dù trên tay dính máu tươi cũng không tiếc.
Lần này Lưu Anh Tử xem như hoàn toàn không nói nên lời, bởi vì cô bé đã ngất đi.