Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên khắp nơi che chở mình, mọi việc đều đặt mình lên đầu, trong lòng đột nhiên sinh ra chút ngọt ngào.
Cô cảm thấy tình yêu thì phải như vậy, mà Hoắc Cảnh Xuyên là người chính xác mà cô gặp.
Vương Quế Anh thấy người ngất đi cũng không biết hiện giờ sống hay chết, bà ấy cảm thấy mọi chuyện ầm ĩ hơi lớn, trong lúc này gương mặt hơi bối rối, không biết nên làm gì bây giờ.
Cuối cùng Vương Quế Anh hạ quyết tâm, nếu người thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó bà ấy sẽ ôm hết về mình, nói là mình làm.
Tóm lại là không thể liên lụy tới lão tam, anh còn trẻ, sau này anh còn có con đường dài để đi, không giống bà ấy, hai chân đã sắp rảo bước tiến vào quan tài.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, sống nhiều năm như vậy đã đủ.
Mà đám người ở khu thanh niên trí thức cũng bị Hoắc Cảnh Xuyên bạo lực dọa sợ.
Nhưng Vương Hiểu Linh và Lý Bình lại cảm thấy Hoắc Cảnh Xuyên làm việc rất đàn ông, đối với người miệng tiện còn phạm tiện như vậy, nên làm như thế.
Thậm chí vì chuyện này, hai người trực tiếp chụp một tầng lọc kính lên cho anh, cho dù Hoắc Cảnh Xuyên làm gì cũng chính xác.
Cũng may Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy lo lắng trên mặt bọn họ, lập tức mở miệng giải thích với bọn họ:
“Người không chết được.”
Mọi người nghe anh nói như vậy, trong lòng mới xem như bình tĩnh lại.
Người không chết được, nhưng Hoắc Đại Khánh vẫn sợ bị đá hỏng, vì thế cầu xin Lục Hướng Noãn đến khám cho cô bé.
Lục Hướng Noãn vốn không muốn khám, nhưng không chịu nổi đại đội trưởng đau khổ cầu xin với cô, vì thế Lục Hướng Noãn bỏ xuống ân oán cá nhân, đến trong phòng lấy kim châm cứu, đâm mấy cái cho Lưu Anh Tử.
Nhưng mà khám bệnh thì khám bệnh, thù của cô vẫn phải báo, dù sao Lục Hướng Noãn là người rất mang thù.
Lưu Anh Tử nhục nhã mình trước mặt bao nhiêu người như thế, nếu cô không làm chuyện gì đó, người khác sẽ nghĩ là cô dễ bắt nạt.
Khi Lục Hướng Noãn châm cứu, cố ý đâm thêm mấy kim, tuy mấy kim này không lấy được mạng của cô bé, nhưng tóm lại là khiến cô bé nếm chút đau khổ.
Nếu lần sau Lưu Anh Tử lại không có mắt chạy tới trước mặt cô tìm việc, Lục Hướng Noãn tuyệt đối sẽ không tha cho cô bé, dù sao mấy loại thuốc cô lấy được từ chỗ học trưởng trong không gian cũng không phải là trang trí.
Hoắc Đại Khánh thấy Lục Hướng Noãn không so đo hiềm khích lúc trước chữa bệnh cho Lưu Anh Tử, trong lòng cảm thấy vui mừng đồng thời lại cảm thấy có lỗi với cô, dù sao lần này là Lưu Anh Tử tự gây sự trước.
Mà Lục Hướng Noãn chỉ là bị tai bay vạ gió.
Hoắc Đại Khánh không có biện pháp quyết định đền bù những thứ khác cho Lục Hướng Noãn, luôn không thể để cô vô duyên vô cớ chịu ấm ức được.
Lưu Anh Tử nằm trên mặt đất chậm rãi mở mắt tỉnh lại, chẳng qua trên người cô bé giống như không có chút sức lực, cả người mềm như bông kèm theo đau đớn, cô bé đau đến mức cơ thể cuộn tròn lại.
Cô bé muốn há miệng nói chuyện, nhưng phát hiện không nói nên lời, chỉ có thể kêu a a a a không biết đang nói gì.
Nhưng nhìn biểu cảm trên mặt cô bé, thì biết không phải câu hay gì, có lẽ lại là mắng chửi người.
Thực ra đây chỉ là chút giáo huấn nhỏ Lục Hướng Noãn cho cô bé.
Nếu sau này cô bé thành thật một chút, vậy giọng nói sẽ tốt hơn, nhưng nếu muốn tìm cô gây sự, vậy Lục Hướng Noãn sẽ tiếp tục châm.
Bởi vì Lục Hướng Noãn thật sự không chịu nổi người khác giống y như ruồi bọ nhảy nhót trước mặt cô.
Mà mọi người thấy Lưu Anh Tử như vậy, cũng không để trong lòng, chỉ cho rằng Hoắc Cảnh Xuyên đá quá mạnh, qua một thời gian sẽ khôi phục.
Cuối cùng Vương Quế Anh và Vương Hiểu Linh cùng với Lý Bình đỡ Lưu Anh Tử về nhà.
Lý Bình vốn không muốn nhưng mà cô ấy không làm mà nói, Lục Hướng Noãn sẽ phải làm.
Thay vì làm bẩn tay của tiểu tiên nữ, còn không bằng làm bẩn tay mình.
Trước khi Vương Quế Anh rời đi, để lại một câu cho Lưu Anh Tử:
“Mẹ cháu bị vào tù không biết khi nào mới có thể ra ngoài, một mình cháu vẫn phải sống thật tốt, có khó khăn gì thì đến tìm chú cháu.”
Đúng vậy, Vương Quế Anh vẫn có chút mềm lòng, dù sao còn nhỏ như vậy không có cha mẹ, trong nhà cũng không còn thân thích gì, có thể sống sót thật sự rất khó khăn.
Nhưng mềm lòng thì mềm lòng, Vương Quế Anh vẫn nhớ rõ chuyện Lưu Anh Tử mắng Lục Hướng Noãn, cho nên từ đầu tới cuối đều không cho cô bé này sắc mặt tốt.