Nhưng mà chuyện mà Hoắc Đại Khánh đã quyết định, thì sẽ không sửa đổi, cộng thêm hôm nay cần phải đoạn tuyệt quan hệ.
Cho nên cho dù bọn họ khuyên nhủ thế nào, Hoắc Đại Khánh cũng không dao động y nghĩ trong lòng.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên từ tối hôm qua đã bị lệnh cưỡng chế hôm nay không được nói chuyện, cho nên hôm nay anh không nói một lời đứng đó, chẳng qua đôi tay dưới ống tay áo nắm chặt lại.
Cuối cùng dưới chứng kiến của nhiều người trong đội như vậy, thư đoạn tuyệt quan hệ của Hoắc Đại Khánh và hai con trai được ấn dấu tay.
Cũng vì chuyện này, thanh danh thiên vị của Hoắc Đại Khánh truyền ra ngoài.
Hoắc Đại Khánh nhìn thấy thư đoạn tuyệt quan hệ kia, vừa vui sướng vừa khổ sở, tóm lại là trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Lão Hoắc, thật sự không biết nên nói ông thế nào mới tốt, sau này sẽ có lúc ông hối hận.” Quách Cẩu Tử nói câu này xong, thì nổi giận đùng đùng rời đi.
Mà Vương Chí Thành đi tới trước mặt Hoắc Đại Khánh, vừa định mở miệng nói chuyện thì không biết nên nói gì, lắc đầu với Hoắc Đại Khánh sau đó rời đi.
Chỉ trong nháy mắt, trong sân Hoắc gia chỉ còn lại mấy người của Hoắc gia.
“Cha mẹ, anh cả, anh hai, rất xin lỗi.”
“Nói xin lỗi cái gì, sau này ở sau lưng chúng ta vẫn là thân thích, diễn trò là diễn cho người ngoài xem.” Hoắc Kiến Quốc hào phóng nói.
Tối hôm qua anh ta đã nghĩ thông, cha mẹ làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho hai anh em bọn họ, cho nên hiện giờ anh ta đã nghĩ thoáng.
“Ừm.”
Trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên có áy náy, thì không nói nữa.
Đợi buổi tối trở về trên người anh đều là khí lạnh, tay xách theo mấy con gà rừng, con thỏ đã đông cứng.
Hoắc Cảnh Xuyên đưa mấy con trong tay cho mẹ anh ta: “Mẹ, mấy thứ này mẹ xem rồi chia cho anh cả anh hai một phần đi.”
Không đợi Vương Quế Anh nói chuyện, Hoắc Cảnh Xuyên đã xách theo con gà rừng trong tay rời đi.
Mà Vương Quế Anh nhìn thấy đồ trong tay, thì biết trong lòng lão tam có thẹn, đây là muốn đền bù.
Vương Quế Anh nghĩ tới chuyện hôm nay, thở dài một hơi, sau đó cứ dựa heo lời Hoắc Cảnh Xuyên nói, chia cho lão đại và lão nhị mỗi nhà hai con gà rừng, hai con thỏ hoang.
Đợi khi Hoắc Cảnh Xuyên đến nhà Lục Hướng Noãn phát hiện cửa không khóa, lông mày hơi nhíu chặt.
Sau đó anh nhấc chân tiến vào, kết quả thấy được Lục Hướng Noãn đang ngồi trên giường đất ấm áp.
“Lần sau nhớ rõ đóng cửa, nhỡ đâu…” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì hối hận, anh thật sự là không mở bình thì ai biết trong bình có gì, nhất thời anh có kích động muốn tát mình một cái.
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế?” Lục Hướng Noãn phụng phịu hỏi.
“Không xảy ra chuyện gì.” Hoắc Cảnh Xuyên thản nhiên nói, loại chuyện này anh không muốn để cô gái nhỏ biết.
“Anh không nói em cũng biết rõ, hôm nay có người tới khám bệnh, đã nói với em. Hoắc Cảnh Xuyên, làm như vậy anh không hối hận sao?”
…
Khi chị Vương tới chỗ cô, đã nói chuyện đoạn tuyệt quan hệ của Hoắc gia làm kinh hãi cả đại đội Hồng Kỳ.
Mới đầu Lục Hướng Noãn nghe được tin này thì vô cùng sợ hãi, nhưng sợ hãi qua đi thì kịp phản ứng vì sao Hoắc gia lại làm như vậy.
Đó là vì cô, đồng thời còn vì không muốn liên lụy tới hai anh em Hoắc gia, như vậy có thể nhìn ra được hai vợ chồng của Hoắc Đại Khánh đã tiếp nhận bối cảnh của cô.
Lục Hướng Noãn cũng không nghĩ tới, vậy mà hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh có thể làm tới bước này, chuyện này khiến cô cảm thấy bất ngờ.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy cô gái nhỏ nói như vậy, thì cười khẽ một tiếng, hối hận sao?
Anh chưa bao giờ làm chuyện gì hối hận, nhất là chuyện liên quan tới cô gái nhỏ.
Lúc này ánh mắt Hoắc Cảnh Xuyên vô cùng nghiêm túc nhìn Lục Hướng Noãn: “Đời này anh sẽ không hối hận, anh hối hận chính là không thể gặp em sớm hơn.”
“Anh…”
Hoắc Cảnh Xuyên sợ lại nghe được mấy lời mình không thích nghe từ miệng cô, cho nên trực tiếp cúi người, ôm lấy eo nhỏ của Lục Hướng Noãn hôn lên.
Quả nhiên là hiệu quả nhanh chóng, cô gái nhỏ không nói nữa.
Ngón tay thon dài của Hoắc Cảnh Xuyên vuốt ve trên người cô, chỉ trong nháy mắt làn da mềm mại trắng nõn của Hoắc Cảnh Xuyên đỏ lên.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy cảnh này đôi mắt phiếm đỏ có chút đáng sợ, nụ hôn tinh tế dịu dàng rơi lên người Lục Hướng Noãn cũng dần trở nên bá đạo chuyên chế.
Lúc này cả người Lục Hướng Noãn trong trắng lộ ra hồn nhạt, chỗ tầm mắt nhìn tới đều tràn ngập dấu hôn.