Mà lúc này Lục Hướng Noãn cũng kịp phản ứng mình mới làm gì, đầu óc lập tức tỉnh táo lại, sau đó khẩn trương dùng tay đẩy Hoắc Cảnh Xuyên đang nằm sấp trên người mình.
“Đợi lát nữa.” Lần này Hoắc Cảnh Xuyên không dám cử động nữa, mà ôm chặt Lục Hướng Noãn vào trong lòng mình.
Lục Hướng Noãn chưa ăn thịt heo nhưng từng thấy heo chạy cũng biết lúc này đàn ông là không thể trêu chọc, cho nên thành thật dựa vào lồng ngực anh.
Nhưng một lát sau cô không thoải mái, quay tới quay lui.
Lúc này đôi mắt của Hoắc Cảnh Xuyên càng đỏ hơn, khi nhìn về phía Lục Hướng Noãn giống như là ánh mắt của con sói xám nhìn con thỏ trắng nhỏ, kèm theo công kích và đoạt lấy.
“Đừng lộn xộn, Hướng Noãn, anh là đàn ông.” Hoắc Cảnh Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau đó chỉ thấy anh vươn tay vỗ cái mông lộn xộn của cô gái nhỏ.
Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ chết dưới tay Lục Hướng Noãn.
Mà lúc này Lục Hướng Noãn cũng phát hiện thứ mình cọ là gì, gương mặt đỏ bừng như tôm bị nấu chín.
Lần này hoàn toàn an phận, Lục Hướng Noãn không dám cử động, sợ Hoắc Cảnh Xuyên làm ra loại chuyện không bằng cầm thú.
Hiện giờ Lục Hướng Noãn không ghét bỏ loại chuyện này, chẳng qua cô cảm thấy còn chưa tới lúc.
Ít nhất cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Hoắc Cảnh Xuyên ôm Lục Hướng Noãn thở hổn hển từng hơi, vốn cho rằng có thể dập tắt đốm lửa trong lòng xuống.
Nhưng khi ngửi thấy mùi thơm trên người cô gái nhỏ, anh cảm thấy dã thú trong lòng mình đã sắp phá tan nhà giam.
Tự chủ anh vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lập tức mất sạch trên người Lục Hướng Noãn.
Vì không dọa đến cô, Hoắc Cảnh Xuyên buông Lục Hướng Noãn ra, sau đó cởi áo ra đi ra cổng.
Mà Lục Hướng Noãn có chút không rõ chân tướng vội vàng mặc áo khoác lông vào, đuổi theo ra.
Ra cửa thì thấy Hoắc Cảnh Xuyên xích thủ không quyền, nửa người trên chỉ mặc áo ba lỗ màu đen đang đánh quyền.
Nếu là bình thường thì thôi, nhưng hiện giờ không được, dù sao lúc này đang là mùa đông, còn là mùa đông ở Đông Bắc âm hai ba mươi độ.
Lục Hướng Noãn cảm thấy là như không mặc, lạnh đến mức khiến cô rụt cổ, giống y như tên trộm vặt.
Lục Hướng Noãn sợ lát nữa anh bị đông lạnh thành kẻ ngốc, cho nên vội vàng bảo anh đi vào nhà.
Đốm lửa trong lòng còn chưa dập tắt Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn không dám vào nhà:
“Em về phòng trước đi, lát nữa anh sẽ vào.”
“Có phải anh khó chịu muốn chết hay không.” Lục Hướng Noãn thấy anh khó chịu không chịu vào, thì kéo chặt áo khoác trên người, đi tới trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên run rẩy nói.
“Mau trở về đi.” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lục Hướng Noãn bị lạnh đến run rẩy như vậy, thì lớn tiếng quát.
Nhưng rất rõ ràng Lục Hướng Noãn không sợ anh: “Bây giờ em ra lệnh cho anh vào nhà, mùa đông lạnh như vậy bị lạnh sinh bệnh cũng không phải chuyện lạ gì.”
“Anh không lạnh, anh nóng.” Hoắc Cảnh Xuyên thấy cô không tin, thì kéo tay cô gái nhỏ chạm vào lồng ngực của anh.
Lục Hướng Noãn cả nhận được nhiệt độ nóng kinh người kia, lỗ tai đỏ bừng lên, nhưng cô cũng không bị dọa lùi bước:
“Anh không nghe lời em mà nói, em sẽ tức…”
Chữ giận còn chưa nói ra, Lục Hướng Noãn đã bị Hoắc Cảnh Xuyên dùng kiểu ôm công chúa ôm vào nhà.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lục Hướng Noãn như huấn luyện cấp dưới: “Trời lạnh, đông lạnh em thì làm sao?”
“Không… Lạnh…” Khi nói chuyện hàm răng đang run lên, Lục Hướng Noãn không nhịn được còn hắt xì một cái.
Cô như vậy khiến Hoắc Cảnh Xuyên đau lòng muốn chết, lại đi rót cốc nước ấm cho Lục Hướng Noãn.
Chỉ một lát sau, Lục Hướng Noãn nằm trên giường cảm thấy mình sống lại.
Lục Hướng Noãn tự giác nhận lấy cốc nước trong tay Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên không dựa theo lẽ thường, mà vươn tay đẩy nhẹ tay cô ra, đưa cốc nước tới bên môi cô.
“Há miệng.” Anh còn thêm ít đường đỏ vào bên trong, còn có chút nhân sâm kiếm được trên núi lúc trước.
Hoắc Cảnh Xuyên tính toán đợi thời tiết tốt hơn, lại đến núi sâu xem xét, nhìn xem có thể kiếm thêm được mấy củ nhân sâm hay không.
Cơ thể cô gái nhỏ yếu ớt, cần dùng nhân sâm bồi bổ.
Lúc này nhân sâm ở sâu trong núi đang run lẩy bẩy…
Hiện giờ không phải là lúc làm ra vẻ, thật sự bị cảm đến lúc đó khó chịu vẫn là cô, cho nên Lục Hướng Noãn uống hết cốc nước đường đỏ.
Không biết do tác dụng trong lòng Lục Hướng Noãn hay là cái gì, tóm lại Lục Hướng Noãn uống xong thì cảm thấy toàn thân ấm áp.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên đã tự giác để chân lạnh như băng của Lục Hướng Noãn vào trong lồng ngực ấm áp của mình.