“Đoàn trưởng Hoắc, sao mặt anh lại như vậy? Vết cào to như thế, chẳng lẽ là bị mèo cào?”
Vương Giải Phóng lắm miệng nhìn thấy xong, giống y như phát hiện ra đại lục mới, đánh bạo đùa giỡn Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên nhướng mày: “Muốn biết sao?”
Nhưng mà cô gái nhỏ ra tay đúng là tàn nhẫn.
Vương Giải Phóng gật đầu.
“Nằm mơ đi.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì quay đầu bưng chậu của mình đi rửa mặt.
Đợi khi Hoắc Cảnh Xuyên rửa mặt xong trở về, tốc độ của Vương Giải Phóng rất nhanh đã lên giường đất.
Hoắc Cảnh Xuyên sắp cưới vợ khi lên giường đất đặc biệt có tính tự giác, cách Vương Giải Phóng xa vạn dặm.
“Đoàn trưởng Hoắc, tôi không phải là mãnh thú hồng thủy, anh cách tôi xa như vậy làm gì, tôi lại không thể ăn anh?” Vương Giải Phóng cạn lời.
Nhưng không ngờ Hoắc Cảnh Xuyên vô cùng đứng đắn nói: “Người có đối tượng, thì phải tự giác duy trì khoảng cách nhất định với người cùng giới tính và khác phái.”
Những lời này khiến Vương Giải Phóng thật sự không biết nên nói gì.
Hiện giờ anh ta thật sự không có đối tượng, Hoắc Cảnh Xuyên đúng là không có lương tâm đâm mạnh vào tim lão già độc thân như anh ta.
Nhưng mà nhìn Hoắc Cảnh Xuyên như bị quỷ bám vào người, trái tim cô đơn nhiều năm của Vương Giải Phóng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
“Đoàn trưởng Hoắc, hai người…”
“Câm miệng, ngủ.” Hoắc Cảnh Xuyên cắt ngang lời anh ta nói, sau đó nhắm mắt lại.
Nhưng mà anh không ngủ được, trong đầu đều là Lục Hướng Noãn.
Mà Vương Giải Phóng thì gọi một tiếng, sau đó quay đầu đi không để ý tới người có đối tượng là vô nhân tính như Hoắc Cảnh Xuyên.
Đợi ngày nào đó mình có đối tượng, mỗi ngày sẽ khoe ân ái trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên.
Cùng lúc đó, đồ tể họ Hồ còn chưa hoàn thành chuyện cưới hỏi nên không dám về nhà, ở bên ngoài uống với đám bạn một lát, uống say khướt mới trở về.
Hồ Phù Dung vẫn luôn ngồi ở cửa đợi tin tức tốt của cha cô ta thấy được đồ tể họ Hồ từ xa, chạy nhanh nhào về phía ông ta.
Đồ tể họ Hồ không chú ý, suýt nữa bị cô ta đè lên đất.
“Tiểu tổ tông à, con đi chậm một chút.” Đồ tể họ Hồ xoa eo sắp gãy của mình, thở dài.
“Con biết rồi cha, thế nào ạ, có phải Hoắc gia đồng ý rồi không? Con biết ngay mà, không có cha thì chuyện này không thành được.”
Hồ Phù Dung vui đến mức khóe miệng đều nhếch lên cao, giống như ngày mai cô ta có thể gả cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Lúc này cô ta hoàn toàn xem nhẹ đồ tể họ Hồ nghe cô ta nói như vậy thì sắc mặt thay đổi.
“Con gái… Để cha về phòng ngủ… Trước đã… Hiện giờ cha hơi choáng váng…”
Đồ tể họ Hồ không dám trả lời thẳng nên tìm bừa một cái cớ lừa gạt cho qua cửa trước, sau đó chậm rãi nghĩ cách.
Không thể nhìn con gái mình treo cổ trên một cành cây được, dù sao Hồ gia bọn họ chờ mong mấy đời mới có được một đứa con gái.
Nếu xảy ra chuyện gì, đừng nói là đồ tể họ Hồ, có lẽ liệt tổ liệt tông Hồ gia bọn họ đều bị chọc tức chui ra khỏi quan tài ấy chứ.
Chu Phượng Liên theo sau tới lúc này đâu còn không nhìn rõ, rõ ràng là chuyện này không hoàn thành.
Ngủ trên cùng một giường đất nhiều năm như vậy vẫn có ăn ý.
Vì thế Chu Phượng Liên nhanh chóng đứng ra nói giúp:
“Con gái, cha con đã ra tay sao có thể không thành, con nhanh về phòng ngủ đi, ngày mai đợi cha con tỉnh rượu rồi nói.
Trong phòng con còn có mứt hồng và hộp sơn tra mẹ mua ở hợp tác xã mua bán cho con, nếu buổi tối con đói bụng thì dậy ăn một ít, ngày mai mẹ hầm chân giờ to cho con ăn.”
Nhưng mà sau khi Hồ Phù Dung nghe xong thì trực tiếp lắc đầu, giọng điệu oán trách nói:
“Mẹ, sau này mẹ đừng mua mấy thứ này cho con ăn nữa, còn có chân giò to con cũng không ăn đâu.”
Vừa nghe con gái không ăn chân giò mà mình thích nhất, đồ tể họ Hồ đang hơi mơ màng lập tức tỉnh táo lại:
“Sao thế, con gái, con sinh bệnh à? Con không thoải mái chỗ nào, thôi, sáng ngày mai cha đưa con tới bệnh viện, để bác sĩ khám cho con.”
Nếu không phải hiện giờ sắc trời quá muộn, hiện giờ đồ tể họ Hồ quá yêu con gái đã dẫn cô ta tới bệnh viện, đâu còn đợi tới ngày mai.
Ngay cả Chu Phượng Liên ở bên cạnh cũng vẻ mặt nôn nóng nhìn Hồ Phù Dung.
Ai ngờ Hồ Phù Dung lại có dáng vẻ như cô gái nhỏ, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Con quá béo, con muốn giảm béo, đợi ngày kết hôn có thể thật xinh đẹp gả cho Cảnh Xuyên.”
Vừa dứt lời, cô ta lại thẹn thùng cúi đầu.
Chu Phượng Liên vừa nghe thấy thế thì xù lông:
“Con gái, ai nói con béo, con không béo chút nào, con như vậy là có phúc khí, không được giảm béo. Có phải có người nào trong đội nói linh tinh trước mặt con không, con nói với mẹ là ai, mẹ đi xé nát miệng kẻ đó.”