Đồ tể họ Hồ cũng thế, bày ra tư thế muốn đánh lộn, chỉ cần Hồ Phù Dung nói tên, giây tiếp theo ông ta sẽ đạp cửa nhà người ta.
Bàn về chuyện bảo vệ con gái, làng trên xóm dưới gần đây đều không cười nổi đồ tể họ Hồ và Chu Phượng Liên.
Hồ Phù Dung không kín miệng, hai vợ chồng đồ tể họ Hồ vừa hỏi như thế cô ta lập tức nói ra:
“Mã Hiến Đệ nói, cô ấy nói đàn ông đều thích phụ nữ gầy một chút.”
“Con tiện nhân này, cô ta là ghen tị với con mà thôi. Con đợi đấy, mẹ đi tìm cô ta, xem mẹ có lột da con khốn kia không.”
Chu Phượng Liên hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài, mà đồ tể họ Hồ cũng theo sát phía sau.
Mã Hiến Đệ đang ở trong nhà cho gà ăn đột nhiên cảm thấy da đầu đau đớn, cô ta quay đầu lại nhìn, phát hiện vậy mà là mẹ của Hồ Phù Dung.
“Thím, đau đau đau, mau buông tay.”
“Tao đánh chết con khốn này, nhà mày ăn không đủ no, chạy tới gây tai họa cho con gái tao, mày có thể so được với con gái tao sao, đồ hạ tiện.”
Chu Phượng Liên vừa đánh vừa mắng lại véo cô ta, đánh Mã Hiến Đệ nước mắt lưng tròng, vẫn luôn kêu đau.
Sau đó đồ tể họ Hồ còn đạp mạnh cửa Mã gia.
Còn người Mã gia thì không dám tiến lên can ngăn, cả đám trốn trong phòng làm rùa đen rụt cổ.
Chu Phượng Liên nhìn lướt qua đám người xem náo nhiệt, lớn tiếng nói:
“Nếu sau này tôi lại nghe người nào miệng phun phân nói linh tinh trước mặt con gái nhà tôi, bà đây xé nát miệng kẻ đó.”
Chu Phượng Liên nói xong, đạp Mã Hiến Đệ ngồi dưới đất thêm một cái mới rời đi.
“Cha, bây giờ cha tỉnh rượu rồi, cha nhanh nói với con người Hoắc gia nói thế nào đi.” Hồ Phù Dung thân mật ôm lấy cánh tay của đồ tể họ Hồ nói.
“Con gái, cha…”
“Bên Hoắc gia nói, hai ngày nữa sẽ sai bà mối tới.” Chu Phượng Liên đoạt trước đồ tể họ Hồ nói.
“Hì hì, vậy con về phòng trước.”
Đợi Hồ Phù Dung vào phòng xong, đồ tể họ Hồ nóng nảy:
“Người Hoắc gia sống chết không chịu đồng ý, cho dù tôi nói điều kiện gì đều không có tác dụng, còn đuổi tôi ra ngoài.
Hơn nữa tôi đã gặp đối tượng của lão tam Hoắc gia, trông rất xinh đẹp, bà nói như vậy làm gì, qua hai ngày nữa bà bảo tôi ăn nói thế nào với con gái.”
Chu Phượng Liên vừa nghe ông ta nói như vậy, cũng nổi nóng:
“Chẳng lẽ ông muốn nhìn con gái ông chết đi? Còn nữa Hồ Toàn Tài, có phải ông thay lòng đổi dạ, bị con nhóc chết tiệt kia mê hoặc đúng không?”
“Không có.”
“Đau, bà đánh tôi làm gì.”
“Vợ à, tôi sai rồi…”
…
Ngày hôm sau.
Vương Giải Phóng ăn cơm sáng xong thì rời đi, trên xe còn có thổ sản Vương Quế Anh chuẩn bị cho anh ta.
Khi Vương Giải Phóng định đạp xe rời khỏi đại đội Hồng Kỳ, đột nhiên nghĩ tới anh ta còn nợ ân tình của thanh niên trí thức đen chưa trả.
Cho nên anh ta thay đổi phương hướng đi tới khu thanh niên trí thức.
Vương Hiểu Linh đang nằm trên giường đất nghe nói có người gọi mình, thì nhanh chóng mặc áo khoác vào mới dám ra cửa.
Vừa thấy Vương Giải Phóng, thuộc tính chó săn của Vương Hiểu Linh được phóng ra.
Dù sao vị này là cục trưởng của cục công an mà, không đắc tội được, tóm lại là cần để lại ấn tượng tốt trước mặt anh ta.
Mà những người khác đều dán sát vào cửa sổ nhìn hai người.
“Công an Vương, sao anh lại tới đây?” Bên ngoài quá lạnh, Vương Hiểu Linh nói chuyện giọng nói đều run run.
Vương Giải Phóng cũng nhìn ra được cô ấy lạnh, cho nên nói ngắn gọn:
“Không phải là lần trước cô nhặt được lương thực của tôi trên đường sao, thời gian dài như vậy vẫn luôn không tới cảm ơn cô, cho nên hai ngày này cô có rảnh không, tôi mời cô đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm.”
Nghe anh ta nói như vậy, Vương Hiểu Linh lập tức cảnh giác lùi về sau hai bước, chẳng lẽ người này có tâm tư gì đó với mình?
Nhưng mà nghĩ một lát, Vương Hiểu Linh cảm thấy mình có chút chuyện bé xé ra to.
Cô ấy đen thui diện mạo bình thường như vậy, chỉ cần không phải là người mắt mù, đều chướng mắt cô ấy.
Nếu cô ấy có dáng vẻ như Lục Hướng Noãn thì dễ nói, càng khỏi phải nói người đàn ông trước mắt còn là cục trưởng, tuy chân có vấn đề nhưng vẫn là cái bát sắt.
Người theo đuổi anh ta không phải trăm thì cũng mấy chục, người ta có điều kiện như vậy không thiếu vợ.
Tuy chân anh ta có vấn đề, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, chuyện này không tính là gì.
Người đàn ông như vậy nếu coi trọng cô ấy, vậy đúng là trên phần mộ tổ tiên nhà cô ấy có khói nhẹ.