Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 690 - Chương 690: Hứa Nhạc Siêu Tốt

Không xác định Chương 690: Hứa Nhạc siêu tốt

Sau khi trải qua phân tích, Vương Hiểu Linh lập tức tỉnh lại từ trong giấc mộng không thực tế.

Mà Vương Giải Phóng không biết cính là, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi Vương Hiểu Linh đã suy nghĩ nhiều như thế.

“Ăn cơm thì không cần, nếu anh cảm thấy trong lòng có áy náy, thì đổi tiền ăn cơm thành mấy cân lương thực đưa tới đây, tốt nhất là bột rẻ như bột ngô, bột cao lương ấy.”

Hiện giờ Vương Hiểu Linh không thiếu gì, chỉ thiếu lương thực.

Từ sau khi lương thực bị đám thanh niên trí thức mới ăn, hiện giờ đồ ăn của bọn họ đều trở nên ít hơn.

Mỗi ngày nằm trên giường đất ăn hạt dẻ ăn nấm mật ong, hiện giờ Vương Hiểu Linh đều hoài nghi mình lại ăn tiếp, bản thân sẽ biến thành hạt dẻ mất.

Ăn no một bữa và ăn no mấy bữa cô ấy vẫn có thể phân rõ.

Vương Giải Phóng cảm thấy thanh niên trí thức đen trước mặt rất thú vị, không ăn cơm ở Tiệm Cơm Quốc Doanh, lại muốn ăn mấy thứ khó ăn như bột ngô và bột cao lương.

Nhưng mà Vương Giải Phóng vẫn đồng ý với yêu cầu của cô ấy: “Được, hai ngày nữa tôi sẽ mang tới cho cô.”

Vừa nghe còn đặc biệt tới đưa lương thực cho cô ấy, Vương Hiểu Linh có chút áy náy:

“Không cần đặc biệt tới đưa đâu, đợi ngày nào đó anh có rảnh tới đội làm việc, tiện thể mang tới là được.”

Vương Giải Phóng biết cô ấy là bạn của Lục Hướng Noãn, cũng chính là bạn của chị dâu anh ta, cho nên không giấu diếm chuyện Hoắc Cảnh Xuyên sắp đi nói ra.

Mà mình còn phải tới đại đội Hồng Kỳ đón Hoắc Cảnh Xuyên.

Vương Giải Phóng vừa nói như vậy, thật sự khiến Vương Hiểu Linh đỏ bừng mặt, nhưng mà da mặt Vương Hiểu Linh dày, không để chuyện này trong lòng mà thúc giục anh ta mau rời đi.

Bởi vì cô ấy ở bên ngoài thêm lát nữa sẽ bị đông lạnh thành băng mất.

Vương Giải Phóng cũng không có mặt mũi ở lại, bảo Vương Hiểu Linh về phòng xong thì đẩy xe rời đi.

Không nghĩ tới bánh răng vận mệnh của hai người bắt đầu chuyển động từ lúc này.

Vương Giải Phóng mới về đến nhà, đã bị mẹ anh ta Tôn Mỹ Linh chặn đường.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

“Tên nhóc thối này, nếu hôm nay con dám chạy, ngày mai mẹ sẽ đến trong cục của con gây sự.” Tôn Mỹ Linh híp mắt uy hiếp.

Trong viện mấy đứa bé bằng tuổi anh ta đều đã sinh được mấy đứa con, anh ta thì hay rồi, ngay cả đối tượng đều không có, chuyện này thực sự khiến người làm mẹ như bà ấy tức chết mà.

Vương Giải Phóng nghe mẹ anh ta nói như vậy, đâu dám chạy nữa, chỉ có thể chấp nhận số mệnh thỏa hiệp:

“Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn làm gì?”

“Cái gì mà mẹ muốn làm gì? Con nhìn con xem đã bao nhiêu ngày không về nhà, tên nhóc thối này.”

“Con bận rộn mà, không có thời gian.”

“Con đoán xem mẹ tin hay không, Vương Giải Phóng, hôm nay mẹ tới đây là hạ tối hậu thư cho con, nếu năm nay con không tìm được đối tượng, mẹ sẽ… Mẹ sẽ uống thuốc…”

Vương Giải Phóng trợn to mắt với mẹ mình, anh ta nghe mấy lời này của mẹ anh ta đến mức lỗ tai đều mọc kén rồi, hiện giờ mẹ anh ta vẫn sống rất tốt.

“Mẹ sẽ không làm thế.”

“Mẹ sẽ.”

“Mẹ luyến tiếc cha con.”

“Tên nhóc thối này… Mẹ mặc kệ, ngày mai con đi gặp cô gái mà dì Ngô con giới thiệu cho con đi.”

“Nói sau đi ạ.”

Không biết vì sao trong đầu Vương Giải Phóng đột nhiên hiện lên bóng dáng thanh niên trí thức đen kia.

“Cái gì mà nói sau đi, mẹ đây là ra lệnh, nếu ngày mai con không đi, mẹ sẽ dẫn con bé đến văn phòng con.” Tôn Mỹ Linh nói xong thì rời đi.

Vẻ mặt Vương Giải Phóng u sầu xoa mày, sau đó đi vào nhà.

Mà bên này Hoắc Cảnh Xuyên ăn cơm sáng xong, thì tới nhà Lục Hướng Noãn.

Khi anh đến, Lục Hướng Noãn đang ăn mì.

Buổi sáng dậy cô không có khẩu vị lắm, nên nấu bát mì cà chua cho mình.

Cô còn cho mấy con tôm bóc vỏ và mấy cọng rau xanh vào trong.

“Anh ăn chưa? Chưa ăn thì trong nồi vẫn còn đấy.”

Lục Hướng Noãn cảm thấy may mắn vì trước khi Hoắc Cảnh Xuyên tới, cô đã nă hết tôm bóc vỏ trong bát.

Nếu không sẽ bị lộ mất.

Còn không gian là bí mật của cô, là chỗ dựa đời này của cô, đời này cô sẽ không nói bí mật không gian này cho Hoắc Cảnh Xuyên.

Không phải cô ích kỷ, mà do cô không dám khảo nghiệm nhân tính.

“Anh ăn rồi.”

Hoắc Cảnh Xuyên đợi Lục Hướng Noãn ăn xong, tự giác bưng bát đến phòng bếp rửa sạch sẽ mới trở về.

Hoắc Cảnh Xuyên xoa đầu Lục Hướng Noãn nói: “Hôm nay chúng ta đến huyện thành đi.”

 


Bình Luận (0)
Comment