“Chào cô, tôi tên là Lý Bình.” Lý Bình vươn tay, vẻ mặt tràn ngập chờ mong nhìn Lục Hướng Noãn.
“Chào cô.” Lục Hướng Noãn nhìn cô gái này cũng không có ác ý, nghĩ một lát vẫn vươn tay ra.
“Lý Bình, chúng ta đi thôi, lát nữa anh còn có việc.” Vương Chí Ma luôn cảm thấy Lục Hướng Noãn như biến thành người khác, sợ cô để lộ gì đó nên nhanh chóng dỗ Lý Bình rời đi.
Nhưng mà Lý Bình không có ý định rời đi, lôi kéo Lục Hướng Noãn nói chuyện.
Lục Hướng Noãn cũng không phải người hay nói, cho nên phần lớn là Lý Bình nói, thỉnh thoảng cô mới phụ họa một câu, đồng thời không quên nhìn Vương Chí Ma đang lo lắng suông ở bên cạnh.
“Hai người có quan hệ gì thế?”
“Chúng tôi…” Lý Bình bị Lục Hướng Noãn hỏi gương mặt đỏ bừng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Chí Ma, có chút ngượng ngùng nói: “Quan hệ bạn bè đi.”
“Bạn bè nam nữ ư?”
“Xem như vậy.” Lý Bình nghiêm túc suy nghĩ một lát, mới trả lời câu hỏi của Lục Hướng Noãn.
“Em gái, chị làm chị nói với em, Vương Chí Ma này không phải là loại người…”
“Lục Hướng Noãn.” Vương Chí Ma nhanh chóng cắt ngang lời cô nói.
“Sao? Chột dạ à?” Lục Hướng Noãn nhướng mày nhìn anh ta với vẻ hài hước.
“Cô đủ rồi đấy.”
Mà Lý Bình không hiểu gì nhìn hai người chơi trò bí hiểm trước mặt cô ấy: “Hai người đang nói gì thế?”
Lộ ra ánh mắt tò mò muốn biết.
“Lý Bình, cô ta có bệnh, chúng ta nhanh trở về đi, chú còn đang ở nhà đợi chúng ta đấy.”
“Anh mới có bệnh, cả nhà anh đều bị bệnh tâm thần.” Mẹ kiếp, tên cặn bã thối tha này dám chửi cô ngay trước mặt cô, đúng là chán sống, Lục Hướng Noãn đấm mạnh một quyền về phía mũi anh ta.
“Sao cô có thể đánh người như vậy.” Lý Bình nhìn Vương Chí Ma che mũi bị đánh chảy máu, lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt tức giận nhìn Lục Hướng Noãn trước mặt.
“Cô hỏi xem anh ta đã làm chuyện thiếu đạo đức gì, xem anh ta có mặt mũi nói cho cô không.”
Lục Hướng Noãn ầm ĩ ra động tĩnh lớn, khiến người xung quanh bị hấp dẫn tới.
Nhưng mà trên mặt cô không lộ ra chút sợ hãi, trái lại là biểu cảm xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, bởi vì Lục Hướng Noãn ước gì tất cả mọi người đều tới đây nhìn bộ mặt thật của tên cặn bã này.
Nguyên chủ chết, anh ta chính là có tác dụng quạt gió thêm củi vào trong, đừng nói là đánh anh ta một quyền, cho dù đánh anh ta chết khiếp cũng là anh ta đáng đời.
“Vương Chí Ma, có chuyện gì.”
“Không… Không có chuyện gì, chúng ta cách xa người đàn bà điên này một chút, đi nhanh đi.” Lúc này Vương Chí Ma vô cùng hối hận vì sao vừa rồi miệng tiện chào hỏi Lục Hướng Noãn, hiện giờ anh ta chỉ có thể thúc giục Lý Bình nhanh rời đi.
Nếu không bị cô ta biết được, chuyện sắp thành của hai người cũng sẽ bay mất.
Lý Bình nhìn Lục Hướng Noãn không giống người đàn bà điên mà anh ta nói, giống y như là tiên nữ trên bầu trời, trong lúc nhất thời không quyết định được nên tin tưởng lời ai nói.
“Cô gái nhỏ, anh ta như vậy là trong lòng có quỷ, anh ta không nói thật với cô vậy thì để tôi nói thật với cô, anh ta chính là Trần Thế Mỹ bản hiện đại…”
“Cô đủ rồi đấy Lục Hướng Noãn, đừng dây dưa mãi.” Vương Chí Ma tức hộc máu mắng.
“Mọi người nhìn đi, bây giờ người này thẹn quá hóa giận, không làm chuyện trái với lương tâm sẽ không sợ quỷ gõ cửa, như vậy điển hình là trong lòng có quỷ.” Lục Hướng Noãn vỗ tay thét to người vây xem phân xử giúp.
“Mọi người đừng tin lời cô ta nói, cô ta có bệnh…”
“Vương Chí Ma, anh khoan hãy nói chuyện.” Lý Bình nhìn dáng vẻ chột dạ của Vương Chí Ma, trong lòng âm u, biết chuyện này chắc chắn không đơn giản nên lập tức quát to.
Quả nhiên Vương Chí Ma lập tức thành thật, chỉ có thể dùng ánh mắt uy hiếp Lục Hướng Noãn.
Nhưng mà rõ ràng là Lục Hướng Noãn không sợ, lập tức thêm mắm thêm muối nói chuyện giữa anh ta và nguyên chủ ra.
Vương Chí Ma đúng là một tên cặn bã, mọi người ở đây nghe xong những lời cô nói đều nắm chặt tay muốn tiến lên đánh anh ta hai quyền.
“Cô gái nhỏ, cô cần phải đánh bóng đôi mắt, kết hôn với loại đàn ông tâm tư ác độc, tâm địa rắn rết như thế, cô có thể trông cậy vào anh ta ở điểm nào?” Lục Hướng Noãn nhìn Lý Bình phẫn nộ, lại không nhịn được đổ thêm dầu vào lửa.
“Lý Bình, em… Em đừng nghe cô ta.” Vương Chí Ma hoảng hốt đã ấp úng không thể nói rõ.
“Khốn nạn, anh đúng là đồ khốn nạn.” Tục ngữ nói đánh người không vả mặt, Lý Bình khó thở tiến lên tát Vương Chí Ma hai cái.