“Cô đánh như vậy quá nhẹ, giống y như cào ngứa, đứng sang một bên xem tôi đánh đây này.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lục Hướng Noãn dùng sức lực toàn thân tái hiện cảnh kinh điển nhất trong phim điện ảnh “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương” của Tinh Gia.
Hoàn ngã phiêu phiêu quyền, tả câu quyền, hữu câu quyền, hai tay cùng sử dụng, đánh Vương Chí Ma hoàn toàn thay đổi, mẹ ruột tới cũng khó mà nhận ra.
Mắt kính trên mặt không biết rơi đâu.
Mọi người vây xem ở đây đều là dân chúng hơi chất phác, nhưng mà không ai tiến lên can ngăn, đúng là Vương Chí Ma làm quá đáng, quả thực không phải chuyện đàn ông có thể làm, trái lại mọi người còn ở bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Chẳng qua trong lòng cảm thán cô gái nhỏ này quá bạo lực, sau này khó tìm được đối tượng, dù sao có nhà nào nguyện ý cưới người vợ như thế.
Mà Vương Chí Ma vốn mới bị Lý Bình tát hai cái còn chưa kịp phản ứng, cộng thêm Lục Hướng Noãn đánh mạnh một quyền trực tiếp đánh anh ta ngốc, cho nên quên đánh trả.
Chẳng qua cho dù đánh trả, Lục Hướng Noãn cũng không sợ, đống vũ khí phòng sói cô mua để trong không gian không phải mua chơi.
“Cô gái, học xong chưa.” Sau khi đánh người xong Lục Hướng Noãn chỉ cảm thấy sảng khoái, thậm chí còn huýt sáo trông rất lưu manh.
“Cô đúng là lợi hại.” Lúc này Lý Bình đã hoàn toàn biến thành em gái fan cuồng, đôi mắt tràn ngập sùng bái nhìn Lục Hướng Noãn.
Còn Vương Chí Ma mặt mũi bầm dập bị cô ấy hoàn toàn ném ra sau đầu.
“Bình thường bình thường thôi.” Thứ ba cả nước mà thôi.
“Lục Hướng Noãn, cô…”
“Còn thấy chưa đánh đủ ư?” Lục Hướng Noãn giơ nắm đấm trước mặt anh ta, dọa Vương Chí Ma không nhịn được lùi về sau.
Nhưng mà Vương Chí Ma lùi về sau hai bước lập tức kịp phản ứng, đàn ông như anh ta sao lại sợ một cô gái?
Nghĩ vậy anh ta nắm chặt tay giơ lên cao, khi đang định ra tay.
“Vương Chí Ma, nếu anh dám ra tay, tôi lập tức về nhà tố cáo với cha tôi.” Lý Bình nhìn ra được Vương Chí Ma không thích hợp, nhanh chóng bảo vệ Lục Hướng Noãn sau người mình, ngẩng cao đầu nhìn Vương Chí Ma cao hơn cô ấy một cái đầu uy hiếp.
Nghĩ tới cha cô ấy, Vương Chí Ma lập tức hạ tay xuống, nhanh chóng dỗ Lý Bình sợ cô ấy thật sự tìm cha mình tố cáo, như vậy công việc tạm thời anh ta cầu tới sẽ không giữ được.
Đâu biết Lý Bình nhìn anh ta với vẻ khinh thường, trên mặt tràn ngập ghét bỏ và không kiên nhẫn:
“Sau này cách tôi xa một chút, sớm biết anh là loại người này, nói gì tôi cũng không kết bạn với anh.”
Sau khi Lý Bình nói xong, thì kéo Lục Hướng Noãn rời đi.
Mới đi chưa được hai bước, đã bị Lục Hướng Noãn không thoải mái đẩy tay cô ấy ra.
“Sau này cẩn thận một chút, cách loại cặn bã này thật xa, đừng để đến lúc đó bị bán còn đếm tiền giúp người ta.” Nhìn cô ấy biết điều như vậy còn có chút ngốc, Lục Hướng Noãn tốt bụng dạy dỗ cô ấy.
“Em biết rồi, lần này phải cảm ơn chị, nếu không em thật sự sẽ bị anh ta lừa mất.” Lý Bình tức giận bất bình nói.
Thấy cô ấy nghe lọt, Lục Hướng Noãn nhanh chóng rời đi, kết quả không đi nổi.
Cô vừa quay đầu lại thì thấy cô gái nhỏ này kéo áo cô với vẻ vô cùng đáng thương, không cho cô đi.
Lục Hướng Noãn hơi tức giận, sao giúp một chút còn bị ăn vạ như thế.
Thấy Lục Hướng Noãn không vui, Lý Bình nhanh chóng nói muốn mời cô ăn cơm, Lục Hướng Noãn không hề nghĩ ngợi từ chối.
Kết quả không chịu nổi con trùng theo đuôi Lý Bình vẫn luôn đi theo sau cô, lải nhải mãi bên tai cô, cuối cùng cô không chịu nổi bị Lý Bình kéo tới Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Đúng lúc Lục Hướng Noãn hơi đói, khi ở nhà chỉ ăn nửa đĩa thịt kho tàu, mới đánh người cũng dùng lực, chỉ một lát mấy thứ trong bụng đã tiêu hóa.
Ở hiện đại lượng cơm của cô lớn, còn ăn nhiều hơn người đàn ông trưởng thành, vì thế Hứa Nhạc từng nói với cô tham gia thi đấu vua dạ dày nhiều lần, nói cô chắc chắn sẽ giành được giải.
Nhưng mà không ai biết nguyên nhân cô ăn nhiều như vậy là khi còn nhỏ cô ăn không đủ no, thường xuyên đói đến ngất đi.
Chỉ khi cô lớn lên có năng lực, cảm nhận được tư vị như đói bụng thì cô sẽ nhét hết đồ ăn vào bụng y như quỷ chết đói.
Dần dần đương nhiên là cô cũng ăn nhiều hơn.