Nếu không làm như vậy, mỗi ngày cha mẹ anh ta sẽ đi theo sau mông anh ta thúc giục anh ta kết hôn.
Chuyện lớn như kết hôn, Vương Giải Phóng không muốn hấp tấp, cộng thêm anh ta xem mắt nhiều năm như vậy, cũng không gặp được người hợp mắt anh ta, khiến anh ta động lòng.
Nếu để anh ta nhận xét, vậy còn không bằng thanh niên trí thức đen ở đại đội Hồng Kỳ, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện Vương Giải Phóng vỗ mạnh trán mình một cái.
Mẹ kiếp, hôm nay gặp quỷ à, sao lần nào cũng nhớ tới cô ấy như vậy.
Hiện giờ Vương Giải Phóng nghiêm trọng hoài nghi, có phải thanh niên trí thức đen kia hạ cổ anh ta hay không.
Mà dưới cái nhìn của hai vợ chồng Vương Kiến Quốc, động tác vỗ trán của Vương Giải Phóng là tự sa ngã, không sống nổi nữa.
Tôn Mỹ Linh dùng tay áo lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó kéo cánh tay Vương Giải Phóng nói:
“Con trai, hôm nay mẹ dẫn con đi khám bác sĩ, chỗ chúng ta không chữa khỏi, mẹ sẽ dẫn con đến tỉnh thành. Tỉnh thành không chữa được, mẹ sẽ dẫn con đến Bắc Kinh. Cho dù trong nhà đập nồi bán sắt, cũng phải chữa khỏi bệnh cho con.”
Tuy Vương Kiến Quốc ở bên cạnh không nói chuyện, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Đương nhiên là Vương Giải Phóng không dám đến bệnh viện, nếu đến đó lời nói dối của anh ta chắc chắn sẽ bị vạch trần.
Đến lúc đó không chỉ mẹ anh ta không tha cho anh ta, ngay cả cha anh ta cũng cầm lấy cái chổi, đuổi theo anh ta chạy khắp đại viện.
Như vậy mới mất mặt muốn chết.
Cho nên anh ta chỉ có thể tiếp tục lừa gạt, chỉ thấy Vương Giải Phóng hơi nhếch miệng cười chua xót:
“Không chữa được đâu ạ, lúc ấy trong đội còn đặc biệt mời bác sĩ phương diện này tới khám, người ta đều lắc đầu.”
Vừa nghe Vương Giải Phóng nói như vậy, trong lòng hai vợ chồng Vương Kiến Quốc và Tôn Mỹ Linh lạnh lẽo như tiến vào hầm băng, toàn thân trên dưới không có một chút ấm áp nào.
Tôn Mỹ Linh nắm chặt tay đấm Vương Giải Phóng: “Tên nhóc thối này, sao con không nói sớm.”
“Con chỉ không muốn cha mẹ lo lắng, con vốn định không nói chuyện này, nhưng mà gần đây cha mẹ bức con nhiều quá, con không thể làm hại người ta ở góa trong khi chồng còn sống được đúng không ạ.”
Vương Giải Phóng vừa nói như vậy, Tôn Mỹ Linh không nói, mà Vương Kiến Quốc thì u sầu ngồi trên ghế hút hết điếu này tới điếu khác.
Tôn Mỹ Linh lẩm bẩm nói: “Nhưng không thể sống cả đời như vậy, con nói xem đợi cha mẹ già chết đi, con già rồi thì làm sao…”
“Già rồi con cầm con dao tự kết liễu, xuống dưới với cha mẹ.” Vương Giải Phóng nói.
“Phi phi phi, không thể nói mấy lời này.” Tôn Mỹ Linh tiến lên đánh anh ta một cái.
“Chuyện sau này thì sau này nói đi ạ, nhưng mà bây giờ đừng giới thiệu đối tượng cho con, con không muốn mỗi ngày trong đầu đều nghĩ tới chuyện con không được.” Vương Giải Phóng “đau khổ” nói.
“Biết rồi.”
Chuyện này không đồng ý cũng phải đồng ý, không thể hại cô gái người ta được, Tôn Mỹ Linh không thể làm loại chuyện thiếu đạo đức đó được.
Nhưng Tôn Mỹ Linh vẫn chưa từ bỏ ý định:
“Hay là mẹ tìm dì Vương con hỏi một chút, nhìn xem có ai ly hôn có con nhỏ hay không? Đến lúc đó nhân lúc đứa bé còn nhỏ, còn chưa có ký ức coi đứa bé làm con ruột con, như vậy…”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chuyện này con không đồng ý đâu. Không phải con ruột của mình, ai biết nuôi ra sói mắt trắng gì? Trong cục con còn có việc, con phải đi về trước.”
Vương Giải Phóng nghe mẹ anh ta nói, càng nói càng không đàng hoàng, cuối cùng dứt khoát chạy trốn mất.
“Lão Vương, ông nói xem chuyện này nên làm sao bây giờ?” Tôn Mỹ Linh u sầu, lông mày nhíu chặt có thể kẹp chết con ruồi.
“Nghe Giải Phóng đi, nhân lúc hiện giờ hai ta còn trẻ, còn có thể kiếm tiền, tích cóp thêm chút tiền cho Giải Phóng. Không thể để thằng bé khi già bơ vơ không nơi nương tựa, trong tay còn không có tiền.”
Vương Kiến Quốc ngồi trên ghế, hơn nửa hộp thuốc đều bị ông ấy hút hết, nhưng ông ấy vẫn u sầu.
Ông ấy không nghĩ ra đời này mình chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, sao lại để con trai mình gặp phải loại chuyện như thế.
Bên này Hoắc Cảnh Xuyên đạp xe đưa Lục Hướng Noãn về nhà.
Lục Hướng Noãn vừa mới xuống xe, Hoắc Cảnh Xuyên đã đẩy xe vào trong nhà.
Xe là thứ đắt như vậy, để bên ngoài dễ bị trộm đi.
Hoắc Cảnh Xuyên cất xe xong, lại ngựa không dừng vó đi xách bình nước ấm đổ vào chậu nước, bưng tới cho Lục Hướng Noãn rửa tay.
Sau đó lại nấu nước làm ấm giường đất, làm đủ mọi việc.
Đợi nước đun xong, giường đất cũng nóng, Hoắc Cảnh Xuyên còn đặc biệt lấy túi chườm nóng nhét vào tay Lục Hướng Noãn.