Lục Hướng Noãn xào khoảng 1 cân, tìm hai cái chai đựng nó vào.
Sau này khi Hoắc Cảnh Xuyên đi làm nhiệm vụ, nửa đêm đói bụng có thể ăn một bát.
Lục Hướng Noãn đang khua chiêng gõ mõ chuẩn bị đồ cho Hoắc Cảnh Xuyên, mà Hoắc Cảnh Xuyên cũng không nhàn rỗi, từ lúc ra khỏi nhà Lục Hướng Noãn, anh cầm đèn pin đi thẳng lên núi.
Ngay khi Hoắc Cảnh Xuyên khom lưng đào nhân sâm anh mới phát hiện ra, không biết từ đâu đột nhiên lao ra một con sói lao về phía Hoắc Cảnh Xuyên.
Mà lúc này lực chú ý của anh đều tập trung vào nhân sâm, cho nên trong lúc nhất thời xem nhẹ tính cảnh giác.
Khi anh còn chưa kịp phản ứng, con sói kia đã xông lên cắn một cái vào cánh tay anh.
Hoắc Cảnh Xuyên biết sói là động vật quần cư, cần phải tốc chiến tốc thắng, nếu không sẽ càng khó đối phó.
Cho nên anh tạm thời để nhân sâm đào được nửa sang một bên, sau đó chiến đấu với con sói trước mặt.
Cũng may khi Hoắc Cảnh Xuyên tới có mang theo dao, sau khi trải qua một trận hỗn chiến kịch liệt, cuối cùng con sói kia bại trận, nằm hấp hối trên đất.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên cũng không nương tay, tiến lên trước đâm mấy nhát.
Cuối cùng con sói kia ôm hận Tây Bắc, nuốt hận mà chết.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới dành thời gian xử lý vết thương, chỉ thấy anh xé áo bên trong ra, sau đó băng bó vết thương đơn giản.
Trong quá trình băng bó anh đau nhưng mà không kêu ra một tiếng, nhưng mà đợi anh băng bó vết thương xong, sau lưng đã ướt đẫm.
Hoắc Cảnh Xuyên không kịp nghỉ, nhanh chóng đào nốt nửa củ nhân sâm kia.
Chẳng qua động tác rất cẩn thận, sợ không cẩn thận phá hỏng tính hoàn chỉnh của củ nhân sâm.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn nhân sâm có tuổi đời không nhỏ trong tay, âm thầm cảm thán, cuối cùng tối nay cũng không tới một chuyến uổng phí.
Cô gái nhỏ quá gầy, cánh tay nhỏ chân nhỏ eo nhỏ, hơi dùng lực một chút là gãy.
Đặc biệt là cái eo kia, anh dùng lực một chút có lẽ sẽ tan thành từng mảnh.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên lập tức rối loạn mấy nhịp, chỗ nào đó trên cơ thể lại có phản ứng.
Anh mắng thầm mình một tiếng súc sinh xong, thì cẩn thận để nhân sâm vào trong lồng ngực mình, sau đó kéo con sói đã chết xuống núi.
Hoắc Đại Khánh mới chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy động tĩnh trong sân, ông ấy vội vàng khoác áo vào ra ngoài.
Vương Quế Anh cũng thế, giày cũng chưa kịp đi hẳn hoi đã theo ra.
“Lão tam, tối muộn rồi con làm gì thế?”
“Không có gì ạ, cha mẹ ngủ đi.”
Hoắc Cảnh Xuyên cần phải nắm chắc thời gian là buổi tối xử lý thịt sói.
Thịt sói khó nhai, còn khó ăn hơn thịt lợn rừng, cô gái nhỏ ăn không quen, còn không bằng đổi thành tiền cho cô gái nhỏ.
Hơn nữa Hoắc Cảnh Xuyên cũng không muốn cô gái nhỏ lo lắng, cô gái nhỏ nhát gan, nếu thấy con sói này sẽ hỏi đông hỏi tây.
Không cẩn thận vết thương trên cánh tay cũng bị cô phát hiện ra.
Lục Hướng Noãn: “Tên cẩu tặc nào nói với anh em nhát gan…”
Vương Quế Anh không yên tâm đi về trước, kết quả thấy thứ trong tay Hoắc Cảnh Xuyên, suýt nữa dọa bà ấy chết khiếp, mở miệng nói còn lắp bắp:
“Lão tam… Con sói này… Con lấy đâu ra vậy…”
Quả thực chính là nhìn nhiều một giây sẽ mơ thấy ác mộng mất.
Hoắc Đại Khánh vốn muốn trở về phòng ngủ nghe thấy chữ sói này, sợ tới mức chân mới bước ra lại rụt trở về, nhanh chóng đi tới bên Hoắc Cảnh Xuyên.
Nhưng ông ấy trấn định hơn Vương Quế Anh nhiều: “Lão tam, ở đâu ra đây?”
“Bắt được trên núi.” Hoắc Cảnh Xuyên vừa nói vừa xử lý đầu sói trong tay.
Vương Quế Anh vừa nghe anh nói như vậy, tức tới mức nước mắt chảy ra, dùng tay đấm Hoắc Cảnh Xuyên:
“Tên nhóc chết tiệt này, con không muốn sống nữa à, trong nhà thiếu đồ ăn sao, con chạy lên núi làm gì.”
“Lão tam, chuyện này là con làm không đúng rồi, con có nghĩ tới không, nếu con xảy ra chuyện gì cha và mẹ con sống làm sao.” Hoắc Đại Khánh cũng lộ ra vẻ mặt không tán thành.
“Lần sau sẽ không.”
“Còn có lần sau?” Vương Quế Anh cao giọng, vẻ mặt phẫn nộ nhìn anh.
“Không có.”
“Như vậy mới được chứ.” Lúc này Vương Quế Anh mới hài lòng lau khô nước mắt.
Ngay sau đó bà ấy lại nhìn Hoắc Cảnh Xuyên từ trên xuống dưới: “Con có bị thương không?”
Hoắc Cảnh Xuyên lắc đầu, lúc này Vương Quế Anh mới yên lòng.
Mà Hoắc Đại Khánh thì về phòng đến phòng bếp cầm con dao phay, giúp Hoắc Cảnh Xuyên xử lý con sói này.
Nhưng mà Hoắc Đại Khánh nhạy bén phát hiện tay trái của Hoắc Cảnh Xuyên không nhanh nhẹn lắm, nhưng e ngại bà già ở đây, ông ấy không nói gì.
Nói bà ấy lại khóc lóc mãi không dứt.