“Lát nữa xử lý thịt sói xong, lão tam, con cầm miếng thịt ngon đưa qua cho thanh niên trí thức Lục đi.”
Vương Quế Anh nhìn thịt sói đã xử lý xong, thì sắp xếp.
“Cô ấy không thích ăn.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì chuyên tâm xử lý thịt sói trong tay.
Động tác của anh rất nhanh, thủ pháp thành thạo, chỉ một lát đã xử lý xong con sói kia.
Mà Hoắc Đại Khánh bị Vương Quế Anh lén kéo sang một bên.
Bởi vì bà ấy sợ Hoắc Đại Khánh lại ngốc nghếch, nói đây là tài sản của đội, phải sung công.
Khi Hoắc Đại Khánh nghe xong lời Vương Quế Anh nói, cảm giác nghẹn khuất muốn nổi giận nhưng nhịn không nổi giận nhìn bà ấy:
“Tôi là loại người đó ư? Con sói này là lão tam mạo hiểm tính mạng lên núi giết được, tôi còn chưa hồ đồ đến mức đó.”
Kết quả ông ấy mới dứt lời, Vương Quế Anh càng thêm khinh thường hơn:
“Vậy thì chưa chắc, không phải lương thực trong nhà đều bị ông đưa ra ngoài khá nhiều à? Đừng cho rằng tôi không biết ông lén mang lương thực đi tiếp tế cho đám thanh niên trí thức mới tới, tôi chỉ lười cãi nhau với ông thôi, lại chọc hàng xóm láng giềng chế giễu.”
Hoắc Đại Khánh vừa nghe bà ấy nói như vậy, giống y như quả bóng xì hơi: “Tôi làm đại đội trưởng, không thể nhìn bọn họ đói bụng được, bọn họ…”
“Dừng, Hoắc Đại Khánh, tôi ở bên ông nhiều năm như vậy, đừng cho rằng tôi không biết trong lòng ông nghĩ gì.
Chuyện lúc trước tôi không so đo với ông, nếu sau này để tôi biết ông lén tiếp tế cho đám thanh niên trí thức mới tới kia, tôi ly hôn với ông, đám thanh niên trí thức mới tới kia không có một người tốt nào.”
Quan trọng là còn có một người đánh chủ ý với con trai bà ấy, đừng tưởng rằng bà già này mắt mờ không nhìn hiểu trong lòng người trẻ tuổi bọn họ nghĩ gì.
Trong lòng bà ấy như gương sáng.
Người nào cũng không được phá hỏng nhân duyên tốt của lão tam nhà bà ấy.
“Tôi biết rồi bà già, đừng dông dài nữa, lát nữa lão tam nghe được thì không tốt.” Hoắc Đại Khánh nhanh chóng xin tha.
Thực ra không cần Vương Quế Anh nói, Hoắc Đại Khánh cũng biết mình nên làm thế nào.
“Lười để ý tới ông.” Vương Quế Anh trừng ông ấy một cái, sau đó xoay người đi tìm Hoắc Cảnh Xuyên.
“Thịt này con định xử lý thế nào? Nếu là cha mà nói, không bằng đến huyện thành bán đi, sau này con phải kết hôn, trong tay cần có ít tiền, không thể để thanh niên trí thức Lục người ta từ thành phố tới theo con ăn cỏ ăn trấu được.”
“Dạ.”
Hoắc Cảnh Xuyên để lại hai miếng thịt ngon, dư lại cho vào trong sọt mang tới huyện thành.
Nếu nhanh mà nói, khi cô gái nhỏ tỉnh dậy anh có thể trở về.
Còn thịt này bán như thế nào, anh có con đường của anh.
Hoắc Cảnh Xuyên đi rất nhanh, bởi vì nhớ cô gái nhỏ cho nên chưa đến hai tiếng, anh đã tới huyện thành.
Hoắc Cảnh Xuyên gõ cửa một căn nhà rất hẻo lánh, chỉ thấy anh gõ mấy cái, mấy phút sau cửa mở ra.
Đợi anh đi ra lần nữa, bên trong sọt trống trơn, mà trong túi có thêm 100 tệ.
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên không đi thẳng về nhà, mà đến bệnh viện xử lý vết thương xong mới dám trở về.
Nếu không trên người có mùi máu tươi, cô gái nhỏ vừa ngửi là đoán được.
Lục Hướng Noãn chuẩn bị đồ ăn cho Hoắc Cảnh Xuyên suốt đêm, không chỉ có thịt heo khô, mì xào cô nấu lúc trước, cô còn chuẩn bị ít tương nấm hương, lạc rang sẵn, hạt dẻ xào.
Nấm hương là lúc trước Lục Hướng Noãn lên núi hái, phơi khô, người bên khu thanh niên trí thức còn đưa cho cô rất nhiều, vừa vặn dùng hết đống này.
Mà lạc là ở trong không gian của Lục Hướng Noãn, nếu Hoắc Cảnh Xuyên hỏi, thì nói là dùng tiền đổi người trong đội là được.
Thanh niên trí thức thường xuyên lén lút giao dịch với các đội viên, đại đội trưởng biết rõ chuyện này, nhưng đều mở một mắt nhắm một mắt.
Mấy thứ này đựng đầy túi to, còn Hoắc Cảnh Xuyên có thể mang đi hay không, không phải chuyện cô nên suy xét.
Lục Hướng Noãn làm xong hết mọi chuyện đã là 5 giờ sáng, cô tiến vào không gian tắm một lát, đầu chưa kịp lau khô, chạm vào gối là ngủ say mất.
Thật sự là mí mắt đánh nhau, không mở to ra được.
Có thể là ngày mai Hoắc Cảnh Xuyên sẽ đi, cho nên Lục Hướng Noãn chỉ ngủ ba tiếng, cuối cùng không ngủ nổi.
Vì thế cô dậy dọn dẹp căn phòng, sau đó mở cửa ra.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên từ huyện thành trở về, cơm còn chưa kịp ăn đã tới cửa nhà Lục Hướng Noãn đợi.