Vương Hiểu Linh còn chưa thông suốt, người ta hỏi như vậy chắc chắn là có ý với cô ấy, muốn làm đối tượng với cô ấy.
Chỉ đáng thương cho Vương Giải Phóng bị tát hai cái còn bị mắng.
Nhưng mà hai người đứng cạnh nhau, còn rất xứng đôi.
Nhưng nhìn cô ấy đang tức như vậy, Đàm Phượng Kiều và Lý Bình không dám nói gì nữa.
Nhưng mà Vương Hiểu Linh đột nhiên thấy sợ hãi, miệng lẩm bẩm nói: “Xong rồi xong rồi, tôi đánh anh ta, anh ta chắc chắn sẽ trả thù tôi bất cứ lúc nào.”
Vừa rồi đầu óc choáng váng, quên mất anh ta đi làm ở cục công an.
Nếu anh ta dùng quyền thế đè người, bắt nhốt mình mấy ngày, vậy thì cô sẽ xong đời.
Vẻ mặt Vương Quế Anh phức tạp nhìn Vương Giải Phóng có hai dấu tay trên mặt: “Giải Phóng, cháu làm sao vậy? Sao mặt lại sưng lên như thế.”
Nhìn giống như bị ai tát hai cái, nhưng mà Vương Quế Anh không có mặt mũi nói những lời này.
Vương Giải Phóng cần mặt mũi, đương nhiên không nói chuyện bị phụ nữ tát hai cái ra, cho nên bịa chuyện:
“Vừa rồi trên mặt có hai con ruồi, cháu không khống chế được lực nên đánh thành như vậy.”
Mùa đông thì lấy đâu ra ruồi, Vương Quế Anh thấy anh ta không muốn nhiều lời thì không hỏi lại, quay đầu cho bánh, mấy quả trứng gà, còn có ít rau muối vào trong túi.
Mà bên này Hoắc Cảnh Xuyên ước gì có thể ăn luôn Lục Hướng Noãn vào bụng.
Không biết hai người hôn bao lâu, Hoắc Cảnh Xuyên mới dừng lại, chỉ thấy anh ôm Lục Hướng Noãn:
“Đợi anh.”
“Ừm.”
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thoáng qua Lục Hướng Noãn, rồi xách đồ cô chuẩn bị rời đi.
Tay nải rất nặng, có lẽ cô gái nhỏ đã chuẩn bị rất lâu, nghĩ tới không phải chỉ có mỗi mình nhiệt tình, Hoắc Cảnh Xuyên thể hiện rõ vui vẻ ra mặt.
“Anh lại không tới, tôi còn tưởng là anh không đi nữa đâu?” Đôi mắt hơi u oán của Vương Giải Phóng nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.
“Tôi đến trong phòng lấy ít đồ.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì rời đi.
Mà Vương Giải Phóng thì nhìn tay nải to Hoắc Cảnh Xuyên đang xách, vừa nhìn là biết chị dâu chuẩn bị.
Trong lòng không nhịn được ghen tị.
Đều là người với nhau, vì sao người so với người tức chết người như vậy.
“Đi thôi.” Hoắc Cảnh Xuyên xách theo đồ đi ra ngoài.
…
“Lão tam, trên đường đi nhớ trông chừng đồ của mình, đừng làm mất đấy. Sau khi tới nơi thì nhớ báo tin về nhà, biết chưa.”
Có lẽ là Hoắc Cảnh Xuyên sắp đi, Vương Quế Anh có chút buồn rầu, trong lòng rầu rĩ.
Mà Hoắc Đại Khánh thì vỗ bả vai Hoắc Cảnh Xuyên, nói mấy lời thấm thía:
“Nếu chuyện của con và thanh niên trí thức Lục đã xác định, vậy sau khi tới thì nộp báo cáo kết hôn đi.
Trong nhà có cha rồi, con không cần nhọc lòng, bên thanh niên trí thức Lục cũng có cha trông chừng.”
“Cảm ơn cha.” Hoắc Cảnh Xuyên chân thành nói.
“Cảm ơn cái gì, nhanh đi đi, đừng để lỡ chuyến xe.”
Tên nhóc thối này, nếu không có thanh niên trí thức Lục, mình đời này đừng mơ nghe thấy tiếng cảm ơn từ miệng anh.
“Dạ.”
Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, thì đạp xe rời đi với Vương Giải Phóng.
Trên xe Vương Giải Phóng xách theo tay nải Lục Hướng Noãn chuẩn bị cho Hoắc Cảnh Xuyên, xách đến tay đau, nhưng mơ hồ ngửi thấy được mùi thơm.
“Đoàn trưởng Hoắc, đây đều là chị dâu chuẩn bị cho anh sao?”
“Ừm.” Biểu cảm của Hoắc Cảnh Xuyên sung sướng nói.
“Chị dâu thật tốt.” Vương Giải Phóng bị nhét đầy cơm chó không nhịn được cảm thán.
“Cô ấy tốt nhất.”
Thôi, Hoắc Cảnh Xuyên khoe ân ái như vậy Vương Giải Phóng trực tiếp câm miệng.
Đột nhiên Hoắc Cảnh Xuyên phanh xe, dừng xe lại, mà Vương Giải Phóng vì quán tính suýt nữa ngã từ trên xe xuống.
Đợi khi anh ta lấy lại tinh thần, thì thấy Hoắc Cảnh Xuyên đi tới bên kia.
Lại tập trung nhìn vào, phát hiện người nọ lại là chị dâu của anh ta.
Vương Giải Phóng lập tức cảm thấy chua muốn chết.
“Không phải không cho em ra cửa sao?”
“Em tới tiễn anh một đoạn, mọi việc phải cẩn thận, biết chưa.”
“Ừm, em mau trở về đi, bên ngoài lạnh.”
Lục Hướng Noãn gật đầu, ngay sau đó rời đi, lại xoay người lại kiễng chân hôn trộm lên gương mặt Hoắc Cảnh Xuyên một cái, rồi chạy thật nhanh.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên che chỗ bị hôn, không nhịn được bật cười.
Anh thích cô gái nhỏ chủ động như vậy.
Mãi đến khi bóng dáng của Lục Hướng Noãn biến mất ở ngoài tầm mắt của Hoắc Cảnh Xuyên, lúc này anh mới kéo áo vào chặt hơn trở về.
Mà Vương Giải Phóng duỗi cổ xem bát quái vừa vặn bị Hoắc Cảnh Xuyên trở về bắt được.
Vương Giải Phóng cũng biết việc mình làm hơi thiếu đạo đức, nhưng mà anh ta thề, anh ta không có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn nhìn xem đoàn trưởng Hoắc và chị dâu ở chung thế nào thôi.
Học trộm chút kinh nghiệm mà thôi.
“… Ừm… Chẳng qua là…”