Hoắc Cảnh Xuyên liếc mắt đưa tình đảo qua, Vương Giải Phóng lập tức câm miệng.
Nhưng trong lòng anh ta vẫn không cam lòng: “Đoàn trưởng Hoắc, sao anh khiến chị dâu thích anh được vậy, tôi nhớ rõ lúc mới đầu hai người không như vậy mà.”
“Anh đoán xem.”
Vương Giải Phóng sờ đầu, có chút lúng túng nhìn Hoắc Cảnh Xuyên: “Tôi không đoán ra, anh có thể nói vì sao không.”
“Ừm, tôi cũng không biết, có thể là do tôi tốt.”
Vương Giải Phóng: “…”
Vé xe là Vương Giải Phóng đặt hai ngày trước, là vé giường nằm, còn dùng ít quan hệ mới có được.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên và Vương Giải Phóng tới huyện thành cũng không đến nhà ga, mà rẽ tới tiệm chụp ảnh hai ngày trước tới lấy ảnh.
Rất rõ ràng, Hoắc Cảnh Xuyên vào nhà, Từ Thụ Quốc lập tức nhận ra anh: “Cậu nhóc, cậu ở đây đợi một lát, tôi đi lấy ảnh chụp tới cho cậu.”
Từ Thụ Quốc nói xong thì rời đi, mà Vương Giải Phóng cũng không nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên còn chạy tới đây chụp ảnh, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Khi Vương Giải Phóng muốn nói gì đó, Từ Thụ Quốc cầm ba bức ảnh đi ra.
“Cậu nhóc, cậu tới rất đúng lúc, tôi mới rửa cho cậu xong.”
Dứt lời, Từ Thụ Quốc đưa ảnh chụp qua.
“Làm phiền rồi.”
Hoắc Cảnh Xuyên nhận lấy ba bức ảnh, lật xem từng bức.
Khi nhìn thấy bức ảnh cô gái nhỏ dựa vào vai anh cười tươi như hoa, khóe miệng anh nhếch lên ý cười.
“Chị dâu thật đẹp.” Vương Giải Phóng thích xem náo nhiệt duỗi cổ lại nhìn, không nhịn được khen ngợi.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe anh ta nói, lập tức cất ảnh chụp đi, sau đó nói cảm ơn với Từ Thụ Quốc.
Vương Giải Phóng tự biết mình nói sai lập tức câm miệng lại.
Mà Từ Thụ Quốc vẫn không đánh mất ý nghĩ của ông ấy, cho nên đuổi theo Hoắc Cảnh Xuyên hỏi một câu.
Kết quả vẫn nhận được đáp án giống y như trước.
Từ Thụ Quốc ủ rũ, vô cùng đau khổ, cuối cùng chỉ có thể nhìn theo hai người rời đi.
Mà khi Hoắc Cảnh Xuyên tới ga tàu hỏa, cách chuyến xuất phát còn nửa tiếng.
Vương Giải Phóng nhìn anh xách hành lý lên xe xong, mới đạp xe rời đi.
Hoắc Cảnh Xuyên là giường trên, anh ném đồ của mình lên xong, mới trèo lên cao.
Chẳng qua không gian vốn chật hẹp, cộng thêm anh càng có vẻ chen chúc.
Hoắc Cảnh Xuyên mở túi đồ cô gái nhỏ chuẩn bị cho anh ra, nhìn thấy đồ bên trong không nhịn được bật cười.
Ngay sau đó buộc chắc vào như bảo bối, rồi cuộn tròn trên giường, móc hai bức ảnh trong túi ra cẩn thận quan sát.
Thậm chí nhìn trăm lần cũng không chán.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, Lục Hướng Noãn vốn cho rằng mình sẽ đau lòng khổ sở một chút, kết quả cuối cùng là cô nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ.
Cuộc sống dần trở nên không khác bình thường lắm.
So sánh ra, Thạch Hồng Ngọc ở khu thanh niên trí thức biết được Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, quả thực là bùng nổ, lập tức ném mạnh cái ca trên bàn xuống.
Anh đi rồi, vậy cô ta nên làm sao bây giờ.
Khi Thạch Hồng Ngọc đang phát sầu, trên mặt đột nhiên không kịp đề phòng bị tát một cái.
Thạch Hồng Ngọc che mặt ngẩng đầu nhìn, phát hiện vậy mà là Lý Bình, cô ta tức tới mức chửi ầm lên:
“Lý Bình, cô có bệnh đúng không, cô đánh tôi làm gì.”
“Tôi tát cô đấy, cái ca của tôi đang để yên trên bàn, cô tức của cô, cô ném nó làm gì.”
Thạch Hồng Ngọc nghe cô ấy nói như vậy thì ngây ngẩn cả người, nhưng nhanh chóng hoàn hồn:
“Cho dù là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô là được, nhưng cô không thể đánh người chứ, có tin bây giờ tôi đi tìm đại đội trưởng không.”
“Cô đi đi, bây giờ đi luôn đi.” Lý Bình không sợ hãi nói.
Nhưng Vương Hiểu Linh ở bên cạnh cảm nhận được Thạch Hồng Ngọc không bình thường, mà loại không bình thường này là khi cô ấy nói chuyện phiếm với Lý Bình và Thạch Hồng Ngọc, nói chuyện Hoắc Cảnh Xuyên trở về.
Vương Hiểu Linh nghĩ tới chuyện lần trước, lại nhìn biểu cảm của Thạch Hồng Ngọc hiện giờ, trong lòng thấp thỏm.
Sao người phụ nữ này còn không biết xấu hổ đánh chủ ý với đối tượng của Lục Hướng Noãn như vậy.
“Tôi… Các cô bắt nạt người ta…” Đương nhiên là Thạch Hồng Ngọc không dám đi tìm đại đội trưởng.
Hiện giờ thanh danh của cô ta đã đủ kém trước mặt đại đội trưởng.
Cho dù vì Hoắc Cảnh Xuyên, cô ta cũng phải để lại thanh danh tốt trước mặt đại đội trưởng.
“Chúng tôi bắt nạt cô đấy, tránh cho người nào đó trong lòng mỗi ngày đều nhớ thương đối tượng của người khác.”
Vương Hiểu Linh nói chuyện rất thẳng, mọi người ở đây đều có thể nghe hiểu cô ấy nói tới ai.