Vương Chí Cường nghe thấy thế thì biết mọi chuyện khó giải quyết, đặc biệt là hiện giờ đang trong giai đoạn làm rất nghiêm.
“Lão Hoắc, anh nghiêm túc sao?”
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn anh ta khó chịu tiến lên đạp anh ta hai cái: “Anh nghĩ sao?”
“Nghiêm túc thì nghiêm túc, anh đá tôi làm gì. Anh ra tay không biết thu lực gì cả, đau chết mất.” Vương Chí Cường ôm chân bị đá kêu oa oa.
Tên này có người khác phái là vô nhân tính.
Hoắc Cảnh Xuyên lạnh lùng liếc anh ta một cái, Vương Chí Cường lập tức câm miệng.
Nhưng câm miệng chỉ hai giây, Vương Chí Cường lại mở miệng hỏi: “Bên sư trưởng Lưu nói thế nào?”
“Không nói gì, thật sự không được thì không làm nữa.”
Vương Chí Cường nghe anh nói như vậy, thì lập tức tức giận: “Lão Hoắc, anh nói cái gì thế, tôi không đồng ý, chuyện của anh tôi trở về sẽ nghĩ biện pháp.”
Vương Chí Cường nói xong thì rời đi, trước khi đi còn không quên mang lọ tương nấm hương và thịt khô đi.
Thật sự là tay nghề của em dâu quá tốt.
Hoắc Cảnh Xuyên đợi anh ta rời đi, thì lấy bức ảnh có mỗi Lục Hướng Noãn ra xem, khóe miệng hơi nhếch lên tươi cười, đặt trên tay vuốt ve.
Rất lâu sau, Hoắc Cảnh Xuyên mới lưu luyến đặt nó vào trong lòng.
Ngay sau đó, Hoắc Cảnh Xuyên đứng dậy cầm một túi thịt kho còn có một gói lạc rang, đi tới văn phòng của Lưu Quốc Diệu.
Sư trưởng thích nhất là món này.
Lưu Quốc Diệu nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên lại vòng về, cho rằng anh tới vì chuyện kia, nên lập tức nổi giận với anh:
“Bây giờ cậu tới cũng vô dụng, phải đợi ý của bên trên.”
“Tôi biết.” Hoắc Cảnh Xuyên thản nhiên nói.
“Vậy cậu còn tới đây làm gì?”
“Đối tượng của tôi làm ít đồ ăn, đặc biệt dặn dò tôi đưa tới cho anh. Sư trưởng, nếu anh không cần, vậy tôi đi về đây.”
Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì xách đồ xoay người rời đi.
“Đợi đã.”
Lưu Quốc Diệu đã sớm ngửi thấy mùi thơm, thơm đến mức khiến anh ta nuốt nước bọt.
Hiện giờ thấy Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, sao có thể không sốt ruột, nhanh chóng gọi Hoắc Cảnh Xuyên lại.
Khóe miệng Hoắc Cảnh Xuyên hơi nhếch lên, dừng bước lại, chẳng qua khi quay đầu lại tươi cười biến mất.
“Cho tôi, cậu lại mang về còn ra thể thống gì. Đợi lát nữa tan làm, cậu dẫn theo tên nhóc thối Vương Chí Cường đến nhà tôi uống mấy chén, vừa vặn chị dâu đã nhiều ngày không gặp cậu, cũng nhớ cậu.”
“Cảm ơn sư trưởng.”
“Đi đi đi đi, đừng đứng trước mặt tôi nữa, nhìn thôi là thấy phiền.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe anh ta nói như vậy, lập tức nhấc chân rời đi.
“Trở về, đặt đồ xuống hãy đi.” Khi Lưu Quốc Diệu nói những lời này thì nuốt nước bọt.
Thật sự là quá thơm, thơm đến mức câu trùng thèm ăn của anh ta ra.
Hoắc Cảnh Xuyên đặt đồ lên bàn: “Chuyện của tôi, phải làm phiền sư trưởng rồi.”
“Biết rồi, bây giờ tôi rất muốn biết là cô gái trông như thế nào mà mê hoặc cậu như vậy? Phải biết rằng cành hoa của đoàn văn công theo đuổi cậu lâu như thế cũng không khiến cậu động lòng, đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên.”
…
“Hi vọng sau này sư trưởng đừng nhắc tới tên cô ấy, tránh hiểu lầm không cần thiết.”
… Tên nhóc thối này, nói cũng không thể nói tới, đợi ngày nào đó đối tượng của tên nhóc này tới đây, anh ta phải xem là cô gái thế nào mới được.
“Có ảnh chụp không?”
Hoắc Cảnh Xuyên chần chừ một giây, ngay sau đó lắc đầu, nhưng mà chuyện này đâu giấu được con cáo già Lưu Quốc Diệu.
“Cậu để tôi nhìn ảnh chụp một lát, hai ngày nữa tôi sẽ vứt bỏ mặt mũi, đi cầu xin vị bên trên.”
Anh ta không tin, mình đã nói điều kiện như vậy mà Hoắc Cảnh Xuyên không động lòng.
“Một lời đã định.”
“Tứ mã nan truy.”
Khi Hoắc Cảnh Xuyên nghe được lời đảm bảo của anh ta, lập tức lấy ảnh chụp như bảo bối trong lòng ra.
Lưu Quốc Diệu lập tức vươn đầu lại gần nhìn, còn chưa nhìn được hai giây, Hoắc Cảnh Xuyên đã cất ảnh chụp đi.
“Tên nhóc này khá lắm, tôi đã nói mà, sao cậu lại tích cực như vậy. Yên tâm đi, việc này cứ giao cho tôi.”
Cô gái trong ảnh đúng là xinh đẹp, ít nhất anh ta sống lâu như vậy, cũng chưa từng gặp cô gái nhỏ nào xinh đẹp như thế.
Đúng là tiện nghi cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Nếu là mình khi còn trẻ, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, cũng sẽ nhanh chóng cưới về nhà.
Không thể trách được anh, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Hoắc Cảnh Xuyên lại nói lời cảm ơn, sau đó rời đi.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, giây tiếp theo Lưu Quốc Diệu chạy nhanh đi khóa cửa, sau đó ngồi trước bàn mở túi đồ Hoắc Cảnh Xuyên mang tới.