Thịt khô, lạc, đều là món anh ta thích ăn nhất.
Lưu Quốc Diệu xé một miếng thịt cho vào trong miệng nhai hai cái, đôi mắt sáng lên.
Ăn ngon, ăn ngon, tên nhóc này đúng là có phúc, người xinh đẹp thì không nói, tay nghề cũng tốt, đúng là đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.
Lưu Quốc Diệu ăn liên tục mấy miếng mới dừng lại, chẳng qua ánh mắt nhìn thịt khô mãi mà không thể rời đi được.
Cuối cùng không có biện pháp anh ta chỉ có thể nhét túi đồ vào trong ngăn kéo, chẳng qua khi làm việc thường nhìn về phía đó.
Còn không ngừng nhìn đồng hồ, chỉ đợi tan làm mang về cho vợ nếm thử.
Sau khi Hoắc Cảnh Xuyên trở về thì nói với Vương Chí Cường một tiếng, Vương Chí Cường không hề nghĩ ngợi đồng ý ngay.
Nhưng mà khi tan làm, Vương Chí Cường lại về nhà xách bình rượu trắng đi theo Hoắc Cảnh Xuyên qua đó.
Dù sao đâu thể tới tay không.
Hồ Ái Hương vợ của Lưu Quốc Diệu nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên đi tới, vui sướng đến mức chảy nước mắt.
“Cuối cùng cũng khỏi, em không biết thời gian qua chị dâu lo lắng cho em cỡ nào đâu.”
Cô ấy và Lưu Quốc Diệu đã nhiều năm không có con, trong lòng Hồ Ái Hương đã sớm coi Hoắc Cảnh Xuyên như con của mình.
Lúc trước khi nghe tin Hoắc Cảnh Xuyên bị thương, Hồ Ái Hương đã bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Còn chuyện hai bọn họ không có con, không phải không muốn, mà là Hồ Ái Hương không thể sinh.
Những năm gần đầy hai vợ chồng bọn họ tới không ít bệnh viện, nhưng vẫn luôn không mang thai.
Hồ Ái Hương không muốn chậm trễ Lưu Quốc Diệu, từng đưa ra ý ly hôn nhiều lần, nhưng đều bị Lưu Quốc Diệu rống cho.
Cho nên nhiều năm như vậy, hai bọn họ không có con vẫn luôn ở bên nhau.
“Em đã khôi phục rồi, chị dâu.”
“Vậy được rồi, mau vào nhà đi, đồ ăn sẽ xong ngay đây.” Hồ Ái Hương nhanh chóng lau nước mắt, dẫn hai người vào nhà.
“Làm phiền chị dâu.”
“Đều là người một nhà, nói lời khách sáo như vậy làm gì, nhanh vào nhà ngồi đi.”
Hồ Ái Hương nói xong, thì vội vàng chạy vào bếp.
Trong nồi vẫn còn đồ ăn đang xào.
Hồ Ái Hương lấy hết nguyên liệu nấu ăn trong nhà ra nấu, vội vàng xào mấy món, chủ yếu là Lưu Quốc Diệu không nói trước với cô ấy.
Nếu nói, cô ấy đã đi mua đồ ăn trước.
Lưu Quốc Diệu lấy gói lạc Hoắc Cảnh Xuyên cho anh ta ra, còn túi thịt khô kia, được anh ta cất đi.
Thật sự là quá ngon, mình còn luyến tiếc ăn.
Trên bàn cơm, Hồ Ái Hương nhiệt tình gắp đồ ăn cho Hoắc Cảnh Xuyên, đương nhiên là cũng không xem nhẹ Vương Chí Cường.
Bữa cơm này xem như ăn rất tận hứng.
Sau khi ăn xong, Hồ Ái Hương thích làm mai nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên xong, lại có ý nghĩ dâng lên.
“Cảnh Xuyên, trong viện chúng ta có cô gái…”
Còn chưa nói xong đã bị Hoắc Cảnh Xuyên cắt ngang: “Chị dâu, em có đối tượng, sắp kết hôn rồi.”
Hai chữ “kết hôn” còn nhấn mạnh nói.
“… À, sắp kết hôn ư, cô gái nhà ai thế, sao không dẫn trở về cho chị dâu nhìn xem?”
Chỉ một lát như vậy, Hồ Ái Hương từ khiếp sợ khôi phục đến bình tĩnh.
Cô ấy vui sướng thay Hoắc Cảnh Xuyên, đàn ông ấy mà, tới tuổi thì phải tìm được người phụ nữ biết lạnh biết nóng, mới xem như là cuộc sống.
“Ở quê ạ, qua một thời gian nữa sẽ tới.” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn về phía Lưu Quốc Diệu.
“Tên nhóc thối, tôi đã đồng ý với cậu, dù sao chuyện này vẫn cần chút thời gian đúng không.”
Ăn ké chột dạ, của cho là của nợ, nể mặt túi thịt khô kia, anh ta phải nghĩ biện pháp.
“Cảm ơn sư trưởng.” Lúc này sắc mặt của Hoắc Cảnh Xuyên mới miễn cưỡng tốt hơn.
Hồ Ái Hương nhìn hai người chơi trò bí hiểm, cho dù trong lòng tò mò, nhưng không mở miệng hỏi lúc này.
Cho nên đợi Hoắc Cảnh Xuyên và Vương Chí Cường vừa đi, Hồ Ái Hương kéo cổ áo của Lưu Quốc Diệu chất vấn.
Mà Lưu Quốc Diệu ấy à, cũng không muốn giấu giếm, cho nên nói hết cho cô ấy nghe.
Hồ Ái Hương nghe xong nhíu mày, tuy cô ấy không hiểu chuyện trong đội lắm, nhưng theo Lưu Quốc Diệu nhiều năm như vậy, có một số việc vẫn biết rõ.
Chuyện của Hoắc Cảnh Xuyên thật sự là khó khăn.
Nhưng mà ai bảo Hoắc Cảnh Xuyên hợp mắt cô ấy, cho nên lập tức hạ lệnh với Lưu Quốc Diệu:
“Nếu anh không hoàn thành chuyện này, làm không đẹp, anh đừng về nhà có nghe thấy không.”
Lưu Quốc Diệu vợ quản nghiêm chỉ có thể liều mạng gật đầu, lúc này Hồ Ái Hương mới yên lòng.
Hoắc Cảnh Xuyên đi nhiều ngày như vậy, Vương Quế Anh thường xuyên chạy tới bên nhà Lục Hướng Noãn, gọi cô đến nhà mình ăn cơm.
Lúc mới đầu Lục Hướng Noãn còn xách đồ tới hai lần, sau này sợ làm phiền hai vợ chồng Hoắc gia, vì thế tìm cớ không đi nữa.