“Mau ăn đi.” Lý Bình thúc giục Lục Hướng Noãn ăn cơm, thứ như mì không thể để lâu, nếu không đến lúc đó nhão ra sẽ không ăn được.
Lục Hướng Noãn cũng không khách sáo, cầm lấy hai đôi đũa trong hộp ra đưa một đôi cho cô ấy, sau đó gấp không đợi nổi bắt đầu ăn.
Mì này vừa nhìn là biết dùng tay cán, ăn vào miệng có khác biệt, Lục Hướng Noãn ăn hết miếng này tới miếng khác, ăn vô cùng vui vẻ.
Lại phối với nước lèo nóng hổi kia, quả thực chính là thỏa mãn trong nhân sinh.
Nghe theo cách nói ăn và ngủ không nói chuyện, Lục Hướng Noãn và Lý Bình vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, không nói một câu.
Mãi đến khi bát mì đầy vào bụng Lục Hướng Noãn, nước lèo cô cũng không buông tha ăn sạch sẽ, dù sao lãng phí lương thực là chuyện vô cùng xấu hổ.
Ngay sau đó cô ngẩng đầu không nhịn được ợ một cái.
Lý Bình nghe thấy âm thanh này thì cười, trong lòng có một đứa bé vẫn luôn kêu gào:
“Chị ấy thật đáng yêu.”
“Mau ăn cơm đi.” Bát của mình đã ăn xong, bát của cô ấy còn chưa thấy đáy.
Lý Bình nhét đầy vào trong miệng giống y như con sóc dự trữ lương thực chuẩn bị qua mùa đông ngoan ngoãn gật đầu, đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.
Kết quả ăn quá nhanh, không nhịn được bị sặc.
Lục Hướng Noãn vừa thấy tình hình không ổn vội rót cốc nước cho cô ấy uống, sau đó vỗ lưng giúp cô ấy, một lúc lâu sau Lý Bình mới ổn định lại.
Vẻ mặt sống sót sau này nhìn Lục Hướng Noãn cảm ơn: “Hôm nay cảm ơn chị.”
Vừa mới dứt lời mặt cô ấy bắt đầu nóng lên, cảm thấy mình quá mất mặt, ăn mì còn có thể bị sặc, còn không bằng đứa bé ba tuổi.
Sợ Lục Hướng Noãn chê mình ngốc sau này không muốn chơi với mình nữa, cô ấy vội vàng bổ sung:
“Lúc trước em không phải như vậy, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn.”
Vốn dĩ không phải chuyện lớn gì, nhưng nhìn cô gái nhỏ cố gắng biện giải thay mình, Lục Hướng Noãn gật đầu phối hợp.
Lý Bình thấy thế lúc này mới thả lỏng, nhanh chóng vùi đầu ăn mì.
Mà Lục Hướng Noãn nhìn bốn phía một lát, phát hiện người đã đi gần hết chỉ còn thừa hai bọn họ, nhân viên phục vụ mới nằm bò đánh ruồi cũng dựa vào bàn ngủ gật.
Nếu cảnh này là ở xã hội hiện đại, bị ông chủ nhìn thấy đã sớm bị cuốn gói rời đi.
“Em ăn no rồi.” Thực ra Lý Bình đã sớm no căng, nhưng vì không lãng phí lương thực miễn cưỡng ăn hết bát mì kia.
Lúc này cô ấy đang ngồi trên ghế xoa bụng, muốn bụng mình dễ chịu hơn chút.
Lục Hướng Noãn nhìn ra được cô ấy khó chịu, móc hai cái bánh sơn tra trong túi ra đưa cho cô ấy.
“Cho em ư?” Vẻ mặt Lý Bình kinh ngạc vui mừng.
“Ừm, ăn dễ tiêu hóa.” Trong không gian của cô có rất nhiều, nhưng Lục Hướng Noãn không lấy ra nhiều, cô sẽ không để lộ mình trước mặt bất cứ người nào.
Bởi vì trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, giàu có cũng là cái tội, cô không tin bất cứ kẻ nào ngoại trừ cô.
…
Giáo huấn đời trước khắc quá sâu, cho nên bây giờ xuyên tới cơ thể này, cô không quên được.
Huống chi tính ngày cũng chính là tháng 8 sang năm, sẽ nghênh đón vận động gió tanh mưa máu kia, lúc ấy mới càng là lúc khảo nghiệm lòng người.
Nhưng mà rất rõ ràng, lòng người không chịu nổi khảo nghiệm, không gian là bí mật lớn nhất của cô, không phải lúc bất đắc dĩ cô sẽ không để lộ ra.
Mà chuyện cô làm hiện giờ là nắm chắc thời gian xử lý cả nhà ghê tởm kia, sau đó sắp xếp đồ xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, vững vàng trải qua mấy năm đó.
“Ăn ngon.” Lý Bình mở đóng gói ra, cho bánh sơn tra vào trong miệng nhai mấy cái, lập tức phát hiện chua chua ngọt ngọt, ăn ngon hơn kẹo sữa cha cô ấy mua ở cửa hàng bách hóa nhiều.
Chị gái xinh đẹp này con người tốt, còn tặng cô ấy bánh sơn tra ăn.
Trong tình huống Lục Hướng Noãn không biết, cô đã thu hoạch được một thẻ người tốt.
“Tôi còn có việc, nên đi trước đây.” Lục Hướng Noãn nhân lúc cô ấy đang ăn, vẻ mặt không đổi nhét tiền và phiếu gạo vào túi cô ấy, không đợi cô ấy nói chuyện đã chạy đi mất.
Lý Bình bị hành động đột ngột của cô ấy làm cho hơi ngây người, mấy giây sau mới kịp phản ứng đuổi theo.
Nhưng mà ra khỏi cửa tiệm cơm, thì phát hiện người đã chạy không thấy bóng dáng.
Cô ấy tức tới mức dậm chân, ấm ức muốn chết về nhà tìm mẹ cô ấy tìm kiếm an ủi.
Chị gái xinh đẹp của cô ấy không cần cô ấy.
Thực ra Lục Hướng Noãn không đi xa, vẫn luôn trốn ở chỗ rẽ tiệm cơm, đợi cô nhìn thấy Lý Bình rời đi mới yên tâm ra ngoài.