Cô không thích tiếp xúc với người khác, bởi vì ở trong mắt Lục Hướng Noãn con người chính là căn nguyên của tất cả vấn đề phiền phức, cho nên cô ấy không có bạn.
Khi ở hiện đại, Vương Thuần Nhiên và học trưởng là ngoại lệ.
Nhưng Vương Thuần Nhiên vì đàn ông phản bội tình cảm tốt đẹp nhiều năm của bọn họ, mà thế giới này, sẽ không còn có học trưởng thứ hai.
Lục Hướng Noãn giấu đi cảm xúc trong mắt, có chút nhàm chán lượn lờ trên đường mấy vòng, phát hiện mọi người đều gầy như que củi, trên mặt có chút nhợt nhạt, vừa nhìn là biết những người này giống với cô, điển hình của không đủ dinh dưỡng.
Nghĩ một lát thấy cũng đúng, nạn đói lớn mới qua đi mấy năm, mọi người ăn không đủ no cũng là chuyện bình thường, huống hồ trong thành phố luôn giới hạn số lượng.
Nhưng cả nhà Lục gia không bình thường, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, cho dù khi nhân dân cả nước mất mùa, trên bàn cơm của Lục gia lâu lâu cũng thấy được thức ăn mặn, đặc biệt là con chó béo Lục Hồng Tinh đi hai bước còn có thể thở dốc.
Bởi vậy có thể thấy của cải của Lục gia vẫn rất phong phú, nhưng tuyệt đối không phải do kẻ bất lực Lục Quốc Khánh tích cóp được.
Cho nên có thể suy đoán ra ông ngoại bà ngoại của nguyên chủ để lại, không đơn giản chỉ có khoản bồi thường kia.
Dù sao làm đại sư phụ mấy chục năm, ít nhiều gì cũng tích cóp được một khoản tiền phòng thân, nghĩ tới đây Lục Hướng Noãn không đi dạo linh tinh nữa, đi thẳng về nhà.
Bên kia Lý Bình đỏ mắt về nhà, Vương Ngọc Hương sủng ái con gái thấy được thì nhanh chóng tiến lên dò hỏi.
Lý Bình cũng không giấu giếm, nói chuyện xảy ra ở hợp tác xã mua bán hôm nay cho mẹ cô ấy nghe, đương nhiên còn không quên nói chuyện chị gái xinh đẹp không cần cô ấy nữa.
Chuyện này khiến Vương Ngọc Hương tức tới mức không nói nên lời, vốn cho rằng tên nhóc kia cũng không tệ lắm, là người thành thật, con gái nhà mình cũng bị bà ấy và chồng sủng hư, nên muốn tìm con rể ổn trọng kiên định, cũng không cầu đại phú đại quý.
Kết quả không nghĩ tới anh ta là loại người như vậy, cũng may bây giờ phát hiện kịp thời, nếu không đợi kết hôn xong để lộ bản tính, đời này của con gái bà ấy sẽ bị hủy hoại.
Đối với chị gái xinh đẹp mà con gái mình nói, Vương Ngọc Hương sinh ra hảo cảm, tính toán rảnh rỗi dẫn theo con gái và chồng đi cảm ơn cô.
Nếu không có cô, hiện giờ bọn họ vẫn còn đang bị lừa gạt.
Nhưng mà chuyện quan trọng hiện giờ là phải dỗ con gái, Vương Ngọc Hương đồng ý với con gái nhất định sẽ tìm được chị gái xinh đẹp kia, Lý Bình nghe mẹ nói như vậy mới nở nụ cười vui vẻ.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con gái trong lòng bà ấy phát sầu, đều tại bà ấy và chồng sủng hư, người tốt người xấu không phân biệt được.
Đợi đến khi Lý Hồng Văn tan làm về nhà, Vương Ngọc Hương nhanh chóng thổi gió bên gối với ông ta.
Quả nhiên Lý Hồng Văn nghe xong lập tức hùng hùng hổ hổ, đợi đến ngày hôm sau đi làm, tìm bừa một lỗi đuổi Vương Chí Ma đi.
Cho dù Vương Chí Ma cầu xin thế nào, thậm chí là quỳ xuống với Lý Hồng Văn, nhưng vẫn không thể khiến Lý Hồng Văn thay đổi chú ý.
Trái lại còn mắng anh ta máu chó phun đầy đầu, cuối cùng Lý Hồng Văn bảo người ném anh ta ra ngoài.
Vương Chí Ma có thể nói là gà bay trứng vỡ, cuối cùng không thể làm được gì.
Anh ta không chấp nhận số mệnh chạy tới văn phòng tìm Hồ Hữu Tiền, kết quả Hồ Hữu Tiền cũng trở mặt không biết người.
Cơ hội đã cho, là tự anh ta không nắm chắc, chuyện này không thể trách được ông ta, ông ta tìm bừa cái cớ đuổi Vương Chí Ma đi.
Trong lòng Vương Chí Ma oán hận Lục Hướng Noãn, chẳng qua Lục Hướng Noãn không biết, bởi vì lúc này cô đang bận rộn đấu trí đấu dũng với người Lục gia.
Khi Lục Quốc Khánh tiến vào, Lục Hướng Noãn đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết, cô tính toán đọc mấy quyển tiểu thuyết niên đại văn thời này xem có tìm được thứ đáng cho cô học hay không.
Kết quả phát hiện thật sự có, chẳng qua mở đầu của bọn họ không thê thảm như cô mà thôi.
Nhìn tác giả miêu tả chân thật như vậy, chuyện này khiến Lục Hướng Noãn khó không nghi ngờ tác giả cũng giống như cô, xuyên tới lại xuyên trở về.
Nhưng mà cô xuyên trở về thực sự không hiện thực, bởi vì cô đoán cơ thể của cô đã bị hỏa táng, thiêu chỉ còn nắm tro.
Khi thấy ông ta tới vẻ mặt Lục Hướng Noãn không đổi cất sách trên tay, một ánh mắt cũng lười bố thí cho ông ta dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ.