Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 74 - Chương 74: Nói Tiếng Người

Không xác định Chương 74: Nói tiếng người

“Hướng Noãn, lúc trước đều là người làm cha như cha không đúng, làm hại con chịu nhiều khổ cực như vậy, con tha thứ cho cha đi. Cuộc sống sau này, cha nhất định sẽ nỗ lực bồi thường cho con.”

Lục Quốc Khánh nhìn thấy Lục Hướng Noãn như vậy tuy vô cùng tức giận, nhưng nghĩ tới kế hoạch kế tiếp thì nhịn xuống, cố gắng sắm vai hình tượng “cha tốt” hối lỗi sửa sai.

“Nói tiếng người.”

Lục Quốc Khánh tức tới mức suýt nữa bùng nổ, cố nắm chặt tay liều mạng khiến mình bình tĩnh lại:

“Hướng Noãn, có phải trong lòng con vẫn không chịu tha thứ cho cha hay không? Không sao, sau này hai cha con chúng ta còn sống với nhau lâu dài, cha có thời gian khiến con nhìn thấy cha đã thay đổi.”

Lục Hướng Noãn ngồi dậy nhìn chằm chằm Lục Quốc Khánh nghiên cứu một lúc lâu, Lục Quốc Khánh bị nhìn như vậy trong lòng chột dạ, luôn cảm thấy cô biết kế hoạch của bọn họ.

“Rất lâu sau Lục Hướng Noãn mới mở miệng: “Biết rồi.”

Chồn chúc tết gà, không có ý tốt, cô muốn nhìn xem trong hồ lô của ông ta chứa cái gì.

“Con tha thứ cho cha, tha thứ cho cha thì tốt, nếu không đợi ngày nào đó cha không còn, thật sự không có mặt mũi đi gặp mẹ con.” Cũng may cũng may, sợ bóng sợ gió một lát, hóa ra con nhóc chết tiệt này không phát hiện ra được gì.

Quả nhiên ngu ngốc y như người mẹ đã chết của cô.

“Muốn tôi tha thứ cho ông cũng được, hiện giờ cơ thể tôi yếu ớt muốn ăn gà hầm nấm, còn có thịt kho tàu, nấu cơm tẻ đi.” Nửa đĩa thịt kho tàu hôm qua không đủ ăn, đến bây giờ trong miệng cô vẫn còn dư lại mùi vị.

Hơn nữa cô còn cố ý gây khó dễ, ba món mà cô nói bất cứ nhà nào muốn nấu cũng hơi khó khăn.

“Thời buổi này đi đâu tìm gà? Hay là chỉ thịt kho tàu thôi, lát nữa cha bảo mẹ con đi mua lạng thịt, nấu cho con ăn.” Lục Quốc Khánh nghe thấy thế thì trong lòng bực bội, còn gà hầm nấm, ngay cả ông ta cũng đã nhiều năm không được ăn thịt gà.

“Chút yêu cầu này cũng không làm được, còn muốn tôi tha thứ cho ông? Không có chút thành ý nào.” Lục Hướng Noãn “tức giận”, trực tiếp quay người đi không để ý tới ông ta.

“Mua mua mua, lát nữa cha sẽ đi ra ngoài mua.” Lục Quốc Khánh nhanh chóng dỗ dành, nghĩ thầm cứ để con nhóc thối này kiêu ngạo thêm mấy ngày, đợi mấy ngày qua đi thì sẽ biết tay.

“Vậy mau đi đi, nếu hôm nay không thấy gà hầm nấm, tôi sẽ hất đổ bàn.” Lục Hướng Noãn vừa thấy ông ta đồng ý, mới bằng lòng quay đầu lại bố thí cho ông ta một ánh mắt.

“Ừm.”

“Nhớ mua nhiều thịt heo chút, đừng không nỡ mua chỉ có một ít, còn không đủ cho tôi nhét kẽ răng.” Lục Hướng Noãn không quên chém thêm một nhát.

Lục Quốc Khánh đáp một tiếng, sau đó rời đi.

Cô đưa ra yêu cầu thái quá như vậy ông ta cũng đồng ý, xem ra thực sự có quỷ.

Lục Hướng Noãn xuống khỏi giường, sau đó dán sát vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài.

“Thế nào?” Vương Phượng Kiều vừa thấy Lục Quốc Khánh đi ra, thì nhanh chóng tiến lên hỏi.

“Con nhóc chết tiệt kia muốn ăn gà hầm nấm, thịt kho tàu.” Trên mặt Lục Quốc Khánh tràn ngập không kiên nhẫn, so với người mới ở trong phòng thực sự như hai người khác nhau.

“Cái gì, đúng là cho nó mặt mũi nó lên mặt, sao nó không ăn tôi đi.” Vương Phượng Kiều vừa nghe thấy thế trực tiếp xù lông.

Con nhóc chết tiệt miệng tiện kia, còn muốn ăn đồ tốt như vậy, quả thực là nằm mơ.

“Nhưng có thể làm gì, em không cho nó ăn sao? Đừng quên kế hoạch của chúng ta, đợi gả con nhóc chết tiệt kia ra ngoài thì tốt, đến lúc đó chúng ta lại đòi cả vốn lẫn lãi lại.”

Lục Quốc Khánh đã nói như vậy, vì công việc của con trai, cho dù Vương Phượng Kiều không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.

Nhưng mà thịt còn dễ nói, chị em tốt của bà ta làm ở xưởng chế biến thịt, có thể mua được.

Nhưng mà gà thì cho dù giết bà ta, bà ta cũng không biến ra được.

Bọn họ ở thành phố không thể nuôi gà, ở nông thôn thì có thể nuôi, nhưng mà người ta còn trông cậy vào nó đẻ trứng, sao có thể mang tới trong thành phố bán.

Lục Quốc Khánh dẫm tàn thuốc dưới chân, nói một câu chuyện gà để ông ta nghĩ cách sau đó ra ngoài.

Mà Vương Phượng Kiều thì trừng mắt với phòng Lục Hướng Noãn một cái, sau đó đi bận việc của mình.

Bọn họ nói chuyện đều bị Lục Hướng Noãn nấp sau cửa nghe thấy được hết, xem ra đôi vợ chồng não tàn này còn chưa đánh mất ý nghĩ bắt cô gả chồng, đúng là chán sống.

Nhưng mà bọn họ bảo gả thì gả, chẳng qua người gả không phải là cô mà thôi.

Chỉ trong chốc lát, Lục Hướng Noãn đã nghĩ ra được một kế hoạch vô cùng chặt chẽ.

 


Bình Luận (0)
Comment