Hoắc Kiến Quốc thấy cô ta không nói lời nào, thì vung nắm đấm đánh cô ta, mãi đến khi Phúc Ni gật đầu anh ta mới dừng tay.
Mà Phúc Ni thì hôn mê bất tỉnh.
Mà Hoắc Kiến Quốc thì không quản, hiện giờ trong nhà không có tiền khám bệnh cho cô ta, cộng thêm hiện giờ anh ta không có mặt mũi đi tìm thanh niên trí thức Lục.
Kệ đi, đây là cô ta trừng phạt đúng tội.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới tháng 3, các đội viên ở nhà ngủ đông cũng phải ra ngoài làm việc.
Mà Lục Hướng Noãn dành thời gian tới bưu cục, lấy thư Hoắc Cảnh Xuyên gửi cho mình.
Bên trong thư còn có tiền trợ cấp của Hoắc Cảnh Xuyên, Lục Hướng Noãn không thèm nhìn ném vào rương tiền luôn.
Còn nội dung thư, buồn nôn đến mức Lục Hướng Noãn có chút không tin là Hoắc Cảnh Xuyên viết, bởi vì không hợp với hình tượng lạnh lùng của anh.
Trong thư còn có tin quan trọng là báo cáo kết hôn của hai bọn họ đã được phía trên phê duyệt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng 6 Lục Hướng Noãn có thể qua đó tùy quân.
Tháng 6, Lục Hướng Noãn tính thời gian chỉ còn lại 3 tháng.
Lục Hướng Noãn đọc thư của anh xong thì ném vào không gian, nghĩ một lát vẫn tìm giấy bút, viết thư hồi âm cho anh.
Lục Hướng Noãn viết chuyện lần trước Phúc Ni chạy tới nhà cô gây sự, bị cô đuổi đi trong thư, ngoài ra chính là một số việc vặt thông thường.
Rải rác cộng lại có hai tờ giấy.
Lục Hướng Noãn lại chuẩn bị thêm ít đồ ăn cho Hoắc Cảnh Xuyên, sau đó cầm thư xin nghỉ một ngày với Hoắc Đại Khánh, rồi đến huyện thành.
Lục Hướng Noãn gửi thư xong rời đi, lại tìm chỗ không có ai, lấy ít đồ ăn trong không gian ra, dùng túi lưới đựng đồ ăn, đạp xe đến nhà Vương Quốc An.
Cách lần trước cô tới đã sắp hai tháng.
Lưu Thúy thấy Lục Hướng Noãn tới đây thì rất vui, nhanh chóng xin nghỉ đến văn phòng thanh niên trí thức gọi Vương Quốc An về.
Mà bà ấy thì bận trước bận sau rót nước cho Lục Hướng Noãn, lại về phòng lấy đồ ăn ngon cho cô.
Còn Lý Tiểu Uyển đang mang thai thì được Lưu Thúy bảo ngồi trên giường đất nói chuyện phiếm với Lục Hướng Noãn.
Bận việc xong Lưu Thúy tới đây giải thích với Lục Hướng Noãn: “Vốn dĩ định qua tết là đến thăm con, kết quả trong nhà có nhiều việc nên chậm trễ.”
“Trời lạnh ạ, có thể không ra cửa thì đừng ra cửa, con cũng là hôm nay tới huyện thành xử lý chút việc, nghĩ đã lâu không tới thăm cha mẹ cho nên xong việc thì tới đây.”
Lý Tiểu Uyển vội kéo cánh tay Lục Hướng Noãn nói:
“Em gái, hiện giờ trời ấm áp, em có rảnh thì tới tìm chị chơi. Em không biết đâu, từ lúc chị mang thai không được đi đâu, cũng không có người nói chuyện, mỗi ngày buồn bực trong nhà, đã sắp buồn bực chết mất.”
Lý Tiểu Uyển mang thai, trên đường đi làm không cẩn thận trượt chân, cũng may không xảy ra chuyện gì, nhưng mà hai nhà đều bị dọa sợ.
Lý gia chỉ có một đứa con gái là Lý Tiểu Uyển, mà bên Vương gia, Vương Dược Phú lại là con một, đứa bé trong bụng Lý Tiểu Uyển quan trọng cỡ nào không cần nhiều lời.
Hơn nữa hai bên đều không thiếu tiền, vì đứa bé trong bụng Lý Tiểu Uyển, cho nên người trong nhà không dám để Lý Tiểu Uyển lại đi ra ngoài làm việc.
Đặc biệt là trời giá rét như thế, xảy ra chuyện gì đó thì xong đời.
Còn công việc, thì tìm người làm thay trước, đợi Lý Tiểu Uyển sinh con xong thì đi làm.
Thực ra ý của Vương Dược Phú là không muốn để Lý Tiểu Uyển ra ngoài làm việc, vợ anh ta sinh con đã đủ vất vả, tiền lương của anh ta cũng đủ cho hai vợ chồng son tiêu.
Nhưng không chịu nổi kiên trì của Lý Tiểu Uyển, Vương Dược Phú không có biện pháp chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp trước.
Lục Hướng Noãn nói: “Nhưng mà em sắp không thể tới đây, em sắp phải rời khỏi nơi này, không biết khi nào mới có thể trở về.”
Núi cao đường xa, cộng thêm hiện giờ giao thông không tiện, có đôi khi từ biệt rất nhiều năm sau mới có thể gặp lại.
“Con muốn đi đâu?”
Âm thanh tiếng nói của Lưu Thúy bị hai cha con Vương Quốc An và Vương Dược Phú nghe được, ánh mắt tràn ngập tò mò nhìn Lục Hướng Noãn.
“Có lẽ con phải về Bắc Kinh, thời gian cụ thể tạm thời không rõ.”
Lục Hướng Noãn suy nghĩ một lát, vẫn nói ra.
Cô có tình cảm đối với người Vương gia, cho nên nói trước một chút, khi chia tay hai bên không quá khó chịu.
“Về Bắc Kinh ư? Vào lúc mấu chốt như vậy về Bắc Kinh, thân phận của con…”
Vương Quốc An hơi lo lắng, thật sự là thân phận của Lục Hướng Noãn quá đặc biệt.