“Thân phận không thành vấn đề, cụ thể còn cần một thời gian nữa mới xác định được, con tới đây là muốn nói qua với mọi người.”
“Vậy được rồi, đợi con xác định xong, thì nói với cha mẹ nuôi trước nhé.” Trong lòng Lưu Thúy không dễ chịu, nói chuyện hơi nghẹn ngào.
Dù sao vất vả lắm mới có đứa con gái, còn chưa ở chung được bao lâu, đã phải rời đi, đổi lại là người nào, người nào có thể không khó chịu.
Lục Hướng Noãn nhìn bầu không khí ủ rũ, nhanh chóng khuyên nhủ: “Ừm, con đi rồi, còn trở về mà. Đợi chị dâu sinh, con sẽ trở về.”
Lý Tiểu Uyển nói:
“Đã nói rồi đấy nhé, đợi chị sinh đứa bé trong bụng em sẽ trở về. Nếu em không trở về, chị sẽ dìu già dắt trẻ đến Bắc Kinh tìm em.”
“Được.”
Lưu Thúy bảo bọn họ nói chuyện, mình thì kéo Vương Quốc An đi nấu cơm, Lục Hướng Noãn thấy thế muốn đến phòng bếp giúp đỡ thì bị Vương Quốc An đuổi ra.
Vì thế Lục Hướng Noãn về phòng nói chuyện với Lý Tiểu Uyển, trong lúc này Lý Tiểu Uyển nói đứa bé trong bụng hơi ầm ĩ, buổi tối luôn đá cô ấy.
Lục Hướng Noãn có chút không yên tâm kéo tay cô ấy, bắt mạch.
“Không sao, hiện tượng bình thường, đợi em trở về sẽ kê thuốc cho chị, sau đó mang tới cho chị.”
“Vậy thì tốt.” Nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, Lý Tiểu Uyển và Vương Dược Phú mới yên lòng.
Lưu Thúy đuổi Vương Quốc An đến xưởng chế biến thịt cắt nửa cân thịt heo trở về, mà bà ấy thì bắt đầu làm mì.
Ngày mùa đông không có gì ăn, Lưu Thúy quyết định làm một nồi mì thịt băm.
Bận việc rất lâu, Lưu Thúy mới nấu cơm xong, Vương Quốc An bảo Lưu Thúy ở một bên nghỉ ngơi, ông ấy múc cho.
Lưu Thúy cũng không đoạt với ông ấy, rửa tay xong thì cởi tạp dề, phủi bột mì dính lên người rồi về phòng gọi người.
Đám Lục Hướng Noãn nhanh chóng xuống khỏi giường đất, trong lúc này Lục Hướng Noãn còn thường che chở cho Lý Tiểu Uyển mang thai, sợ cô ấy bị ngã.
“Em gái, không cần phải cẩn thận như vậy, chị lại không phải búp bê sứ.” Lý Tiểu Uyển nhìn Lục Hướng Noãn còn cẩn thận hơn chồng mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
“Cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.”
Lý Tiểu Uyển không có biện pháp, chỉ có thể tùy cô.
Lưu Thúy đưa đũa cho bọn họ: “Mau ăn đi, nếm thử mì thịt bằm mẹ nấu có ngon không.”
Chiếc đũa của Lục Hướng Noãn còn chưa chạm vào mì đã mở miệng khen: “Mẹ nuôi làm chắc chắn ăn ngon.”
Những người khác cũng khen theo, khen Lưu Thúy đỏ mặt ngượng ngùng, chút ủ rũ trong lòng cũng biến mất sạch.
Lý Tiểu Uyển mới ăn hai miếng thì dừng lại, cô ấy nhìn về phía Lưu Thúy: “Mẹ, có ớt cay không ạ?”
“Có, muốn ăn ớt cay à? Mẹ đi lấy cho con.” Lưu Thúy nói xong thì đứng dậy đi lấy tương ớt.
Mà Lý Tiểu Uyển ngượng ngùng nhìn mọi người nói: “Là đứa bé trong bụng muốn ăn, không phải con.”
Lục Hướng Noãn ở bên cạnh giải vây cho Lý Tiểu Uyển: “Khi mang thai khẩu vị thay đổi, đây là hiện tượng bình thường.”
Lúc này Vương Dược Phú có quyền lên tiếng nhất, chỉ thấy anh ta nói:
“Tiểu Uyển giống vậy, lúc thì muốn ăn cay lúc thì muốn ăn chua, khẩu vị trong chốc lát sẽ thay đổi. Lần trước anh đã ngủ lại sống chết muốn ăn bánh hạnh nhân, tối muộn như vậy lấy đâu ra chỗ bán? Cuối cùng cô ấy tức tới mức khóc to, dỗ kiểu gì cũng không dỗ được.
Đợi đến hửng đông anh đến hợp tác xã mua bán mua đồ, cô ấy lại không ăn chuyển sang ăn cay.”
Vương Dược Phú mở miệng oán giận, nhưng trong lòng ngọt ngào, dù sao đứa bé trong bụng vợ là của mình.
Chỉ cần nghĩ tới mình sắp làm cha, Vương Dược Phú kích động muốn chết.
…
Lưu Thúy trừng mắt với con trai nhà mình, sau đó đưa tương ớt trong tay cho Lý Tiểu Uyển.
“Đứa bé trong bụng Tiểu Uyển là con của con, sai con làm chút việc là lẽ đương nhiên. Lúc trước khi mẹ mang thai con, mẹ bảo cha con làm gì, cha con sẽ làm đó.”
Vương Quốc An đột nhiên bị nhắc tên lập tức đỏ mặt: “Bà già, đang êm đẹp bà nhắc tới tôi làm gì, đều là mấy chuyện thóc mục vừng thối, không sợ bị người ta chê cười à.”
Lưu Thúy không để ý tới ông ấy, quay đầu nói với Lục Hướng Noãn: “Đều là người trong nhà, có gì không thể nói, con nói xem đúng không Hướng Noãn.”
Lục Hướng Noãn gật đầu, không nói chuyện.
Cô rất thích bầu không khí gia đình của nhà Vương gia, đây là cảm thụ cô chưa từng có.
Ăn cơm xong, Lưu Thúy đuổi hai cha con Vương Quốc An và Vương Dược Phú đến phòng bếp rửa bát.
Mà ba người phụ nữ thì ở trong phòng nói chuyện, cắn hạt dưa rơi đầy đất.
Nhưng mà thời gian không còn sớm nữa, Lục Hướng Noãn cũng nên trở về, nếu không trời tối đường không dễ đi.
Đám Lưu Thúy cũng biết đạo lý này, cho nên chỉ có thể lưu luyến tiễn Lục Hướng Noãn rời đi.
Chẳng qua trước khi rời đi, Lưu Thúy nhét ít đồ vào trong túi cho Lục Hướng Noãn.