Cùng khiếp sợ còn có người Vương gia, đặc biệt là phần lễ hỏi này, huyện thành cũng không có mấy nhà có thể lấy ra được.
Càng khỏi phải nói còn có tam chuyển nhất vang và mấy thứ khác, ngay cả Vương Quốc An vẫn luôn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên không vừa mắt lúc này cũng không có gì soi mói.
Dù sao thành ý của Hoắc gia đã thấy được rõ.
Còn Vương Hiểu Linh mới kết hôn xong hoàn toàn không có chút ghen tị và đua đòi, cô ấy còn vui sướng thay Lục Hướng Noãn, tìm được nhà chồng coi trọng cô ấy như vậy.
Tuy 999 tệ tiền lễ hỏi này thoạt nhìn rất nhiều, nhưng Vương Hiểu Linh cho rằng Lục Hướng Noãn đáng giá.
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên ý cười.
Cô thực sự hài lòng.
Lễ hỏi của Hoắc gia khiến người ta không tìm được điểm nào để soi mói, cho nên hôn sự của Lục Hướng Noãn cứ định ra như vậy.
Bởi vì lần này Hoắc Cảnh Xuyên xin nghỉ kết hôn, cho nên tính toán làm trong tháng này, đến lúc đó làm hôn lễ xong, sẽ để Lục Hướng Noãn đi theo tùy quân.
Tuy người Vương gia không nỡ, nhưng cũng biết Hoắc Cảnh Xuyên là chỗ quy túc tốt hiếm có.
Cho nên người hai nhà ngồi cùng nhau bàn bạc ngày kết hôn của Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn.
Cuối cùng chọn tới chọn lui, thời gian định là 6 ngày sau, cũng chính là mùng 7 tháng 5, ngày lành để cưới gả.
Vương Quế Anh còn đặc biệt dò hỏi ý kiến của Lục Hướng Noãn, sau khi biết Lục Hướng Noãn không có dị nghị, bà ấy mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn người Hoắc gia rời đi xong, Lưu Thúy nắm lấy tay Lục Hướng Noãn nói:
“Cha mẹ chồng con là người tốt, mẹ và cha nuôi con cũng an tâm rồi. Sau này nếu con ở Bắc Kinh chịu ấm ức, thì gửi thư cho cha mẹ, mẹ dẫn theo cha nuôi con, con có anh trai con đi xả giận thay con.”
“Còn có con nữa.” Thấy mình bị bỏ rơi, Lý Tiểu Uyển sốt ruột giơ tay.
“Có con có con, việc này không quên được con.” Lưu Thúy tràn ngập sủng nịch véo nhẹ mũi cô ấy.
Bên kia, Vương Giải Phóng chuẩn bị về huyện thành lén lút kéo Hoắc Cảnh Xuyên sang một bên, nhìn thấy bốn phía không có ai xong.
Lúc này Vương Giải Phóng mới yên tâm lấy quyển sách to cỡ bàn tay mình đặc biệt mang tới cho Hoắc Cảnh Xuyên ra, nhét vào trong tay anh.
Hoắc Cảnh Xuyên không rõ nguyên do nhìn Vương Giải Phóng, vừa định vươn tay mở ra xem quyển sách này viết gì, bị Vương Giải Phóng ngăn cản.
“Đoàn trưởng Hoắc, đợi trở về không có ai hãy xem, đừng nói là làm anh em tôi không nghĩ tới anh.”
Vương Giải Phóng cười đê tiện nói xong, thì nhanh chóng lắc mình rời đi.
Phải biết rằng anh ta dựa vào quyển sách này chinh phục vợ anh ta nói đừng mà đừng mà suốt đêm tân hôn, nếu không phải anh là anh em tốt của mình, Vương Giải Phóng thật sự luyến tiếc đưa cho anh.
Dù sao rất nhiều chiêu thức bên trong, anh ta và vợ còn chưa thực tiễn đâu.
Đợi Vương Giải Phóng đi xa, Hoắc Cảnh Xuyên mở ra xem, lập tức khí huyết dâng trào, gương mặt nóng bừng, trong tay như cầm củ khoai lang nóng.
Hoắc Cảnh Xuyên không hề nghĩ ngợi nhanh chóng ném nó đi.
Nhưng mà giây tiếp theo, tay anh không chịu khống chế khom lưng nhặt nó lên.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy bốn phía không có ai xong, lập tức cất nó vào trong túi mình.
Ném, không cẩn thận bị người ta nhặt đi mất, quyển sách như vậy vẫn nên bảo quản trước, sau này gặp Vương Giải Phóng thì trả lại cho anh ta.
Bởi vì chuyện đính hôn hôm nay, Hoắc gia cũng trở thành đối tượng bàn tán của làng trên xóm dưới gần đây.
Thậm chí còncó người bắt đầu nói bóng nói gió chạy tới hỏi thăm Hoắc gia còn con trai chưa kết hôn hay không.
Kết quả cả đám thất vọng mà về.
Những chuyện này, đương nhiên là người Hoắc gia không biết, bởi vì bọn họ đều đang bận rộn chuẩn bị cho chuyện kết hôn vào sáu ngày sau.
Hoắc Đại Khánh là đại đội trưởng, đến lúc đó sẽ có nhiều người tới ăn, chỉ riêng tiệc rượu đã phải 10-20 bàn.
Vừa có thịt, còn phải có rau có rượu.
Rau còn dễ nói, vườn rau nhà mình có đủ, rượu ấy à, đại đội bên cạnh bán, là nhà bọn họ tự nhưỡng ra, mấy đại đội gần đây nhà ai kết hôn đều dùng rượu nhà ông ta.
Thịt thì không dễ kiếm lắm.
Vương Quế Anh đưa tiền cho Hoắc Đại Khánh, bảo ông ấy lượn quanh chợ đen, nhìn xem có gặp may mua được ít hay không.
Nếu kết hôn mà không có chút thịt nào, không phải là sẽ bị người ta chê cười sao?
Kết quả Hoắc Cảnh Xuyên biết chuyện mua thịt xong, anh tìm hai vợ chồng già Hoắc Đại Khánh nói:
“Để con nghĩ cách.”
Buổi tối hôm sau, Hoắc Cảnh Xuyên khiêng một con lợn rừng 100 cân trở về nhà.