“Con nhóc chết tiệt kia, ai cho mày ăn đùi gà.” Lục Hồng Tinh đi từ ngoài vào, nhìn thấy đùi gà trong bát Lục Hướng Noãn mắt đỏ lên, tiến lên đoạt lấy đùi gà.
Thịt này là của cậu ta, đều là của cậu ta, con nhóc chết tiệt kia là mệnh tiện, ai cho nó mặt mũi.
Nhưng không ngờ tay trái của Lục Hướng Noãn dưới bàn đã nắm chặt gậy điện, khi cậu ta lao tới đoạt đồ ăn thì ấn mạnh vào đùi cậu ta, ngay sau đó Lục Hồng Tinh xịi lơ ngã xuống đất.
“Lại không quản miệng mình thật tốt, tao tiễn mày đi gặp Diêm Vương.” Lục Hướng Noãn nói xong thì tiếp tục gặm đùi gà, ăn thơm phức.
Mà Vương Phượng Kiều nhìn Lục Hướng Noãn đương nhiên không dám tiến lên trêu chọc, chỉ có thể ghim cô thêm lần nữa trong lòng.
Ăn, ăn chết mày đi, đời trước là quỷ chết đói đầu thai à, ăn khỏe như vậy.
Nhìn đống xương gà gặm sạch sẽ trên bàn, trái tim của Vương Phượng Kiều nhỏ máu.
Mà Lục Quốc Khánh thì gương mặt âm u nhìn cô, nhưng Lục Hướng Noãn lập tức làm lơ sự tồn tại của đám người này.
Có sức lực đó, còn không bằng ăn nhiều hai miếng thịt gà.
Một lúc lâu sau, Vương Phượng Kiều mới dám đi tới đỡ con trai nằm trên đất dậy, sau đó nhanh chóng xới cơm cho cậu ta, sợ muộn một chút thịt đều bị con nhóc chết tiệt kia ăn sạch.
Mà Lục Hồng Tinh bị Lục Hướng Noãn dọa sợ, cầm đũa nhưng không dám gắp đồ ăn.
Chuyện này bị Vương Phượng Kiều chú ý tới, bà ta vươn tay muốn gắp giúp con trai, kết quả chiếc đũa còn chưa chạm vào thịt gà, đã bị Lục Hướng Noãn nhìn thấy trực tiếp dùng đũa ngăn lại.
Vương Phượng Kiều cố nén xúc động muốn mắng chửi người, làm ra dáng vẻ tự nhận là hiền lành nhất:
“Hướng Noãn à, làm sao vậy?”
“Đây là gà hầm cho tôi ăn, bà động đũa làm gì?” Lục Hướng Noãn cố gắng bảo vệ đồ ăn tức giận.
“Chúng ta không phải là người một nhà sao, mẹ chỉ…”
“Ai là người một nhà với bà.” Lục Hướng Noãn cắt ngang lời bà ta nói, trên mặt tràn ngập ghét bỏ quay đầu hung dữ nói với Lục Quốc Khánh: “Đây là phương thức ông đền bù cho tôi sao?”
Sau đó ném chiếc đũa lên mặt bàn, lạnh mặt ôm tay nhìn bọn họ.
“Là mẹ con sai, thịt này là làm cho con ăn, bọn cha sẽ không động vào.” Lục Quốc Khánh nói xong còn không quên ra hiệu bằng mắt với Vương Phượng Kiều.
“Đều là mẹ sai, mẹ xin lỗi con.” Vương Phượng Kiều nghiến răng nghiến lợi nói, đồng thời âm thầm cảm thấy may mắn mình dự kiến trước, vừa rồi khi múc thịt đã lén giấu đi một bát.
Đợi con nhóc chết tiệt kia ăn xong về phòng, bà ta lại mang sang cho con trai ăn.
“Như vậy còn tạm được.” Chiếc đũa vừa rồi đã bẩn, Lục Hướng Noãn lại bảo Vương Phượng Kiều đi lấy đôi đũa mới cho cô, bắt đầu ăn cơm.
Ăn một lát cô phát hiện không thích hợp, lông mày nhướng lên nhìn Vương Phượng Kiều.
Vương Phượng Kiều bị ánh mắt này của cô nhìn trong lòng lạnh lẽo, tay gắp rau run lẩy bẩy.
“Gà nhà bà chỉ có một chân à?” Ăn một lúc lâu mới phát hiện ngoại trừ đùi gà to kia, thì không có mấy miếng thịt, chắc chắn là lén giấu đi.
“Gà này không được đầy đủ lắm.” Vương Phượng Kiều nói ra lý do chính bà ta nghe cũng không tin, càng đừng nói Lục Hướng Noãn.
“Lục Quốc Khánh, nếu ông luyến tiếc thì thôi, từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng được ăn một miếng thịt, hôm nay ăn con gà còn giấu giếm đi như vậy.”
Lục Quốc Khánh thực sự muốn bóp chết con nhóc thối kén cá chọn canh này, đồng thời cũng không thích nổi Vương Phượng Kiều, một chút việc nhỏ cũng làm không xong.
Lúc ấy đã nói với bà ta mua là vì dỗ con nhóc này, sao bà ta không nghe trong lòng chứ.
Ông ta vỗ mạnh lên bàn, nói với Vương Phượng Kiều: “Thịt đâu, mau lấy ra cho tôi.”
“Thịt đó…” Vương Phượng Kiều không muốn, còn đang tìm cớ.
“Bây giờ cô không nghe lời tôi nói nữa có phải hay không, ngày mai đến cục dân chứng ly hôn đi.”
Vừa nghe nói tới ly hôn, Vương Phượng Kiều lập tức luống cuống: “Em đi lấy, em đi lấy ngay.”
Sau khi nói xong thì nhanh chóng rời đi.
“Mẹ con đi lấy, lát nữa ăn nhiều một chút nhé.” Con nhóc chết tiệt này ăn không phải là thịt gà, là gặm thịt ông ta.
Tuy đã nhiều năm không ăn thịt gà nhưng Lục Quốc Khánh nhìn thấy Lục Hướng Noãn ăn ngon như vậy, cũng không nhịn được nuốt nước bọt.
Chẳng qua là không dám động đũa.
“Muốn ăn sao?” Lục Hướng Noãn gắp một miếng thịt đưa tới trước mặt Lục Hồng Tinh.
Nhìn thấy miếng thịt gà sáng bóng, Lục Hồng Tinh không chịu khống chế gật đầu, đôi mắt sắp dính lên trên miếng thịt kia.