Bên bọn họ có cách nói, đó chính là mang thai không thể ăn sơn tra, nếu không đứa bé trong bụng khó giữ được.
“Cái gì? Con mang thai? Mấy tháng? Sao mẹ không biết.”
Vừa nghe con dâu mang thai, Vương Quế Anh sợ tới mức suýt nữa làm rơi cốc trong tay xuống đất vỡ nát.
Ôi má ơi, đây là tạo nghiệt gì thế, con dâu cả đã sinh mấy đứa, sao còn sinh tiếp, nghĩ như vậy Vương Quế Anh đã đau đầu.
Còn có lão đại nữa, mỗi ngày đều ra ngoài làm việc, mệt muốn chết, sao còn có sức lực làm chuyện này.
Làm chuyện này thì thôi, còn không biết ngừa thai sao?
Không biết vợ anh ta mang thai vất vả cỡ nào à.
Đúng là trời phạt mà, lúc này Vương Quế Anh ước gì có thể bắt Hoắc Kiến Thiết tới, dùng gậy đánh một trận.
Không phải là Vương Quế Anh không thích có cháu, mà là đứa bé trong nhà đã đủ nhiều, cộng thêm người lớn cũng là tám.
Nhà lão đại bốn, nhà lão nhị bốn.
Tám đứa bé này, mỗi đứa nói một câu đã khiến bà ấy đau đầu muốn chết, chuyện sinh con, đối với Vương Quế Anh mà nói sinh một hai đứa là đủ rồi.
Lưu Chiêu Đệ bị mẹ chồng hỏi như vậy, đỏ mặt nói:
“Con cũng là không lâu trước mới phát hiện, tháng trước con không tới kinh nguyệt, còn thường xuyên nôn khan, triệu chứng giống hệt lúc trước con mang thai đứa đầu, cho nên con suy đoán có thai.”
Vương Quế Anh hít sâu một hơi, sau đó giống như tiếp nhận hiện thực:
“Mẹ dẫn con đi tìm vợ lão tam, để con bé khám xem mang thai không. Nếu mang thai, đến lúc đó bảo cha con đổi công việc cho.”
Vương Quế Anh dẫn theo Lưu Chiêu Đệ đi tìm Lục Hướng Noãn, sau khi nói rõ ý đồ đến với Lục Hướng Noãn, Lục Hướng Noãn càng không nói hai lời bảo Lưu Chiêu Đệ ngồi xuống.
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn đặt tay lên tay Lưu Chiêu Đệ, nhắm mắt lại, chuyên tâm bắt mạch.
Những người khác đều không dám mở miệng, cả đám mở to mắt nhìn Lục Hướng Noãn.
“Có, hơn một tháng.” Lục Hướng Noãn mở to mắt, rút tay về chậm rãi nói.
“Cảm ơn em dâu.”
Lưu Chiêu Đệ vừa nghe mình thật sự mang thai, trên gương mặt bình thường tràn ngập sầu khổ có thêm chút ý cười.
Đối với Lưu Chiêu Đệ mà nói, có thể gả cho gia đình tốt như Hoắc gia, là phúc khí cô ấy tu luyện trong đời trước.
Đời này không có gì báo đáp cô ấy chỉ có thể nỗ lực làm việc, sinh nhiều con cho Hoắc Kiến Thiết để báo đáp.
Nếu ý nghĩ của Lưu Chiêu Đệ bị Vương Quế Anh biết được, cho dù thế nào Vương Quế Anh cũng sẽ rạch đầu cô ấy, nhìn xem bên trong chứa gì.
Hoắc Kiến Thiết từ ngoài về nghe nói vợ mình có thai, anh ta vui sướng đến mức sắp không nói nên lời.
Vương Quế Anh ở bên cạnh nhìn con trai cười ngu ngốc đến mức không tìm ra hướng bắc, không nhịn được tiến lên đạp anh ta hai cái, sau đó về phòng.
Buổi tối trước khi ngủ, khi Lục Hướng Noãn muốn làm ước pháp tam chương về sinh hoạt vợ chồng với Hoắc Cảnh Xuyên, không ngờ Hoắc Cảnh Xuyên mở miệng:
“Hôm nay không chạm vào em, chúng ta ngủ đi.”
Tối hôm qua xong việc, khi anh lau người cho vợ phát hiện chỗ đó sưng lên, vì thế anh kiểm điểm sâu sắc trong lòng.
Lần sau anh không thể càn rỡ như vậy.
Anh phải từ từ.
“Thật sao?” Không biết vì sao, Lục Hướng Noãn có chút không tin những lời này từ miệng anh nói ra.
“Ừm.”
Lục Hướng Noãn thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, lúc này mới miễn cưỡng tin tưởng lời anh nói, sau đó rửa mặt có lệ rồi chui vào chăn.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn mới chui vào trong chăn, đã bị Hoắc Cảnh Xuyên ôm lấy eo, cằm để trên bả vai của cô cọ xát cô.
Lục Hướng Noãn thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Hoắc Cảnh Xuyên, nếu là mùa đông ôm anh, chắc chắn không cần túi chườm nóng.
Nhưng mà lúc này Lục Hướng Noãn sợ tới mức không dám cử động, ngay khi cô cho rằng Hoắc Cảnh Xuyên sẽ có bước kế tiếp, nhưng không ngờ bên tai truyền tới tiếng ngáy nhỏ của Hoắc Cảnh Xuyên.
Mãi đến khi Lục Hướng Noãn lặp lại xác nhận nhiều lần, xác định Hoắc Cảnh Xuyên thật sự ngủ say, trong lòng cô mới xem như thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thực sự là sức chiến đấu của tên này quá mạnh, cô có chút không… chịu đựng nổi.
Hoắc Cảnh Xuyên còn luôn thay đổi tư thế, mỗi lần thấy cô xin tha đều không buông tha cho cô.
Ngay cả quyển sách nhỏ kia, bọn họ đều thử hết tư thế.
Lục Hướng Noãn cũng là lần đầu tiên biết tính mềm dẻo của cơ thể mình tốt như vậy, nếu là ở hiện đại sẽ là một mầm non vũ đạo.
Dừng, không thể lại nghĩ nữa, lại nghĩ tiếp sẽ không được.