Lục Hướng Noãn lẩm nhẩm mấy câu thanh tâm quả dục trong lòng, sau đó nhắm mắt vào ngủ.
Đợi Lục Hướng Noãn ngủ rồi, lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới mở mắt ra tỉnh lại.
Nương theo ánh trăng, Hoắc Cảnh Xuyên có thể thấy rõ gương mặt ngủ điềm tĩnh của Lục Hướng Noãn.
Tay anh ôm lấy eo Lục Hướng Noãn siết chặt lại, ngay sau đó nhẹ nhàng hôn lên giữa mày cô, sau đó cảm thấy mỹ mãn ngủ say.
Hôm nay là ngày thứ ba Lục Hướng Noãn gả tới, cũng chính là ngày về nhà mẹ đẻ, Vương Quế Anh đã sớm chuẩn bị đồ.
Mua hai hộp đào vàng ở hợp tác xã, còn có 1 cân thịt heo Hoắc Đại Khánh mua ở chợ đen, một hộp bánh hạch đào, một hộp bánh misandao, một túi kẹo lạc.
Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên ăn cơm sáng xong, thì mang theo đồ Vương Quế Anh chuẩn bị xuất phát.
Bởi vì Lục Hướng Noãn nhớ tới trong bụng Lý Tiểu Uyển có song sinh, cho nên trước khi tới, Lục Hướng Noãn đã nói trước với Hoắc Cảnh Xuyên, đưa một miếng nhân sâm trăm năm anh hái trên núi lúc trước đưa cho Lý Tiểu Uyển.
Hoắc Cảnh Xuyên bày tỏ không có ý kiến, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do vợ anh làm chủ.
Lục Hướng Noãn thấy anh đồng ý thì rất vui, chủ động tiến lên hôn anh một cái, Hoắc Cảnh Xuyên hưng phấn đến mức quấn lấy cô muốn hôn nhiều hơn.
Cuối cùng khiến Lục Hướng Noãn sắp không thở nổi, Hoắc Cảnh Xuyên mới lưu luyến rời khỏi môi cô.
Hiện giờ miếng nhân sâm trong túi Lục Hướng Noãn là Hoắc Cảnh Xuyên hái trên núi xuống, chẳng qua được cô ngâm qua nước linh tuyền.
Lần này ngâm là nước linh tuyền không pha loãng, chủ yếu là Lục Hướng Noãn suy xét đến kỹ thuật chữa bệnh lạc hậu hiện giờ, đẻ song sinh quá nguy hiểm.
Nhân sâm cô để lại này ít nhất có thể cứu Lý Tiểu Uyển một mạng trong lúc nguy cấp, đương nhiên không dùng thì càng tốt.
Lưu Thúy biết hôm nay con gái và con rể tới đây, cho nên bà ấy sớm đã thu dọn trong nhà.
Còn Vương Quốc An, thì bị Lưu Thúy bắt chạy đi mua thịt mua rượu.
Chú rể mới lần đầu tiên tới cửa, cần phải hầu hạ tốt.
Dưới muôn vàn chờ đợi của người Vương gia, cuối cùng Hoắc Cảnh Xuyên cũng lái xe chở Lục Hướng Noãn tới.
Sau khi Lục Hướng Noãn xuống xe, Lưu Thúy im lặng đánh giá cô một lần, nhìn gương mặt cô đỏ bừng thì biết cô sống ở nhà chồng rất tốt.
Đến tận lúc này trong lòng bà ấy mới xem như thả lỏng.
Lưu Thúy tiến lên nắm lấy tay Lục Hướng Noãn nói:
“Hai ngày nay mỗi ngày chị dâu con đều ở trong phòng nhắc mãi con, nhanh về phòng nghỉ ngơi một lát với Cảnh Xuyên đi.”
“Em gái, em tới rồi, chị sắp nhớ em muốn chết.” Từ khi từ nông thôn trở về, Lý Tiểu Uyển bị cưỡng chế nằm trên giường, không thể đi đâu.
Chủ yếu là bụng cô ấy hơi đáng sợ, cô ấy mới năm tháng mà bụng to hơn người ta bảy tháng, Lưu Thúy sợ cô ấy va đâu đó xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà nói ra, đã lâu rồi Lý Tiểu Uyển không đến bệnh viện, cho nên bà ấy quyết định chọn khoảng thời gian gần nhất đến bệnh viện kiểm tra xem.
Bà ấy không quan tâm đứa bé trong bụng là trai hay gái, chỉ cần chui từ bụng cô ấy ra là được, bà ấy chỉ cần đứa bé khỏe mạnh.
Lục Hướng Noãn nhìn Lý Tiểu Uyển thể hiện tính trẻ con nói: “Không phải là em tới rồi ư.”
Hoắc Cảnh Xuyên vì tránh bị người ta nói linh tinh, cho nên bị hai cha con Vương Quốc An và Vương Dược Phú lôi kéo đến sân nói chuyện.
Lục Hướng Noãn trò chuyện với bọn họ một lát, sau đó lấy hộp đựng miếng nhân sâm trong túi ra, nhét vào tay Lý Tiểu Uyển.
“Chị không thể nhận thứ này được, quá quý giá, em mau cất đi.” Lý Tiểu Uyển tò mò mở hộp ra xem, phát hiện là miếng nhân sâm thì sợ tới mức vội vàng đẩy trả.
Đợi Lưu Thúy thấy rõ thứ bên trong, cũng bắt đầu ở bên cạnh khuyên nhủ: “Hướng Noãn, bọn mẹ không thể nhận thứ này được, con mau cất đi.”
“Không phải cho chị, là cho hai đứa bé trong bụng chị.”
“Cho đứa bé cũng không được, thứ này quá quý giá… Đợi đã… Em nói cái gì? Hai đứa? Em nói trong bụng chị có hai đứa ư?” Lúc này Lý Tiểu Uyển mới bắt được điểm mù trong lời nói của Lục Hướng Noãn.
“Đúng vậy, hai đứa, chị đang mang thai đôi.”
“Hướng Noãn, con không nói đùa với mẹ nuôi đấy chứ.” Cẩn thận nghe một lát, có thể nghe ra được giọng nói của Lưu Thúy hơi phát run.
Lục Hướng Noãn lắc đầu: “Con chưa bao giờ lấy chuyện này ra nói đùa.”
“Mẹ, mẹ nghe thấy không? Con mang thai đôi, mang thai đôi kìa.”
“Mẹ nghe thấy được, con chịu khổ rồi.”
Lưu Thúy trấn an con dâu xong, thì gấp không đợi nổi lao ra nói tin tức tốt này cho đám đàn ông trong nhà.
Vương Phán Đệ nghe mẹ anh ta nói như vậy, càng kích động đến mức không đi nổi, chỉ biết luôn khóc oa oa.
Cuối cùng vẫn là Vương Quốc An chê anh ta mất mặt trước mặt con rể, khi người khác không chú ý thì đạp anh ta một cái, mới khiến anh ta bình tĩnh lại.
Vương Dược Phú cũng không rảnh lo nói chuyện phiếm với cha anh ta còn có Hoắc Cảnh Xuyên, trực tiếp chạy về phòng xem vợ anh ta.