Đưa tiền, hai vợ chồng Lý Xuân Sinh nghĩ Lục Hướng Noãn sẽ không nhận, tạm thời không nghĩ ra được tặng cô thứ gì, nên hai vợ chồng chỉ có thể về nhà nghĩ tiếp vậy.
Nhưng mà việc cấp bách hiện giờ, là lấp no bụng trước đã.
Ở bệnh viện lâu như thế, đã sắp qua giờ cơm, cho nên không rảnh về nhà nấu nữa, đi thẳng tới Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn một bữa.
Vương Quốc An gọi năm món thịt, hai món chay, tám bát cơm, Vương Dược Phú còn đến hợp tác xã mua bán mua chai rượu trắng xách tới.
Trên bàn cơm, đám Vương Quốc An vẫn luôn kính rượu Hoắc Cảnh Xuyên, Hoắc Cảnh Xuyên cũng không từ chối, trực tiếp nâng chén rượu lên uống cạn.
Mấy chén vào bụng, trên mặt Hoắc Cảnh Xuyên không có chút men say, nhưng đám Vương Quốc An kính rượu đã say đến mức dựa vào bàn ngủ say.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Cảnh Xuyên giúp đỡ, đưa đám Vương Quốc An trở về.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên bận xong, sắc trời không còn sớm, hai vợ chồng bọn họ cũng nên trở về.
Đồ Hoắc Cảnh Xuyên mang tới Lưu Thúy không động, còn nhét hai hộp đồ hộp vào trong, bảo bọn họ mang về.
Lục Hướng Noãn không nhận, nhưng Lưu Thúy nói đây là quy củ, cuối cùng dưới khuyên bảo của mấy người, Lục Hướng Noãn mới nhận lấy mấy thứ này.
Nhưng mà trong lòng Lục Hướng Noãn đã tính toán xong, đợi trước khi đi, cô lại lén tới đây một chuyến, đưa ít lương thực cho Vương gia.
Ngưu Kiến Anh tìm giấy dầu gói móng heo định nấu canh cho con gái vào, nhét hết vào túi Lục Hướng Noãn.
Thứ như móng heo thử thời vận luôn có thể gặp được, nhưng nhân sâm thì 800 năm cũng không gặp được một lần, trong lòng Ngưu Kiến Anh vẫn nhớ ân tình của Lục Hướng Noãn.
Hoắc Cảnh Xuyên lái xe chở Lục Hướng Noãn về nhà, cuối cùng cũng về đến nhà trước khi mặt trời xuống núi.
Vương Quế Anh đã sớm ở nhà nấu xong cơm đợi bọn họ, cho nên khi thấy hai bọn họ trở về, lập tức đi bưng cơm ra.
Ăn cơm xong Lục Hướng Noãn rửa mặt nằm lên giường, châm dầu hỏa, dựa vào giường đất đọc sách y, thật sự là không có chuyện gì để làm.
Thời buổi này không thể so được với hiện đại, hoạt động giải trí ít đến đáng thương, đến bây giờ đại đội Hồng Kỳ còn chưa nối điện, mỗi nhà đều dùng đèn dầu.
Cho nên mọi người ngoại trừ nằm trên giường đất tạo người, thì không còn hoạt động khác.
Chẳng qua qua mùa đông, Lục Hướng Noãn đã khám cho mấy người phụ nữ có mang thai.
Nhưng mà bọn họ đều chạy tới hỏi Lục Hướng Noãn đứa bé trong bụng là trai hay gái, đều không ngoại lệ bị Lục Hướng Noãn đuổi đi.
Bởi vì Lục Hướng Noãn biết, chỉ cần cô vừa nói đứa bé trong bụng bọn họ là gái, bọn họ sẽ dám tìm phương thuốc dân gian phá đứa bé trong bụng đi.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn cũng biết rõ, cho dù đám bé gái kia miễn cưỡng được sinh ra, nhưng cuộc sống sau này cũng không tốt gì.
Cho nên cho dù Lục Hướng Noãn làm thế nào, đều là một ngõ cụt, là một vấn đề khó không có lời giải.
Vấn đề trọng nam khinh nữ này, là vấn đề lưu truyền trăm ngàn năm lịch sử.
Ở hiện đại, trọng nam khinh nữ cũng không ít, cô chính là sản vật của trọng nam khinh nữ, không được người nhà coi trọng yêu thương thì thôi, bọn họ còn vọng tưởng biến cô thành bệ đỡ em trai.
Cũng may đầu óc cô tỉnh táo, không bị độc hại.
Lục Hướng Noãn nghĩ như vậy, thì nhớ tới Vương Tam Ni to bụng, trong lúc nhất thời sách y trong tay cũng bực bội không đọc nổi nửa.
Hoắc Cảnh Xuyên giặt quần áo xong cũng đi từ ngoài vào, từ sau khi hai người kết hôn, quần áo của Lục Hướng Noãn đều do Hoắc Cảnh Xuyên giặt.
Mới đầu Lục Hướng Noãn còn ngượng ngùng, sau này đều kệ Hoắc Cảnh Xuyên, vừa vặn cô cũng bớt việc, dù sao hai người đã thẳng thắn thành khẩn gặp nhau rồi.
“Có tâm sự sao?”
“Không có, anh giặt xong rồi à?”
“Ừm.”
Khi Hoắc Cảnh Xuyên nói chuyện đã cởi giày lên giường đất xoa bóp chân cho Lục Hướng Noãn, chẳng qua xoa một lát quần áo trên người hai người không còn, trực tiếp trần trụi thẳng thắn thành khẩn gặp nhau.
“Tắt đèn đi…” Lục Hướng Noãn còn chưa nói xong, đã bị Hoắc Cảnh Xuyên nuốt vào trong bụng.
Anh không muốn tắt đèn, anh muốn nhìn thấy dáng vẻ của vợ anh…
Không còn tinh lực ở dưới người anh.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy dáng vẻ kiều mị tràn lan của Lục Hướng Noãn, quả thực sắp điên cuồng.
Lục Hướng Noãn không nhịn được “tra tấn” kêu ra, tiếng kêu này…
Càng thêm kích thích Hoắc Cảnh Xuyên.
Chỉ trong nháy mắt, 30 phút trôi qua.
Lục Hướng Noãn toàn thân còn chưa ổn định lại, cũng không phát hiện hôm nay Hoắc Cảnh Xuyên không thích hợp.