Còn những người khác của Hoắc gia thì quay trở lại phòng bệnh thăm hỏi Vương Tam Ni.
Lục Hướng Noãn đói muốn chết uống hết sạch canh gà Vương Quế Anh mang tới, ngay cả thịt gà cô cũng ăn hết không lãng phí.
“Ăn no chưa? Hay là anh lại đi mua thêm nhé?”
Lục Hướng Noãn lắc đầu, có lẽ là ngồi xổm thời gian dài chân hơi tê rần, cho nên khi đứng dậy cô suýt nữa té ngã, cũng may Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy.
“Cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
Trong huyện chữa bệnh lạc hậu, đủ loại thiết bị không theo kịp, cho nên u nang Lục Hướng Noãn lấy từ trong bụng Vương Tam Ni ra không có cách nào làm bệnh lý, cho nên không thể biết là u ác tính hay lành tính.
Nhưng nhìn chất lỏng bên trong u nang có thể thấy, có lẽ là lành tính.
Nhưng đề phòng ngộ nhỡ, Lục Hướng Noãn vẫn lén đút Vương Tam Ni một giọt nước linh tuyền.
Cô chỉ có thể làm như vậy, dư lại phải dựa vào chính Vương Tam Ni.
Vương Tam Ni không tỉnh, Lục Hướng Noãn không dám ngủ.
Cuối cùng Lục Hướng Noãn thực sự mệt đến mức không mở mắt ra nổi, Hoắc Cảnh Xuyên thấy không khuyên nổi cô, trực tiếp ôm lấy cô ấn cô lên giường, lúc này cô mới nhắm mắt ngủ.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì ở bên cạnh canh giữ cô, đôi mắt thì nhìn Vương Tam Ni còn chưa tỉnh lại.
3 giờ sáng Vương Tam Ni tỉnh, không đợi cô ấy mở miệng nói chuyện, cô ấy đã cảm nhận được cơ thể truyền tới đau đớn, đau đến mức gương mặt cô ấy trắng bệch.
Vương Tam Ni vén chăn lên, cúi đầu nhìn bụng nhỏ bị quấn nhiều băng gạc, khóe mắt chảy ra nước mắt.
Cô ấy sống lại.
“Cơ thể còn không thoải mái không?” Hoắc Cảnh Xuyên thấy Vương Tam Ni tỉnh, sợ đánh thức Lục Hướng Noãn mới ngủ, cho nên đi thật nhẹ nhàng đến trước giường bệnh cô ấy.
“Không có.” Vương Tam Ni miễn cưỡng nói ra hai chữ, mình làm phiền bọn họ đã đủ nhiều, không thể gây thêm phiền phức cho bọn họ.
“Tôi ở bên cạnh, có việc gì thì gọi tôi.”
Ngày hôm sau Lục Hướng Noãn tỉnh, giường trong bệnh viện vừa nhỏ, ván giường còn cứng, cô ngủ xương cốt sắp tan thành từng mảnh.
Cô xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngay sau đó rời giường.
Vừa vặn lúc này Hoắc Cảnh Xuyên bưng cơm vào, sáu cái bánh bao, hai bát cháo.
Anh thấy Lục Hướng Noãn rời giường: “Rửa tay đi, ăn cơm.”
Đợi ăn cơm xong, Hoắc Cảnh Xuyên phải đi mua vé xe, ngày mai bọn họ sẽ về Bắc Kinh.
Từ nơi này đến Bắc Kinh đường xá xa xôi, chỉ riêng ngồi xe đã mấy ngày, nhưng anh ngồi chỗ nào cũng không sao cả, chỉ không muốn ấm ức vợ mình, cho nên hôm nay anh muốn đi xem có vé giường nằm hay không.
Lục Hướng Noãn đang định rửa mặt, thì phát hiện Vương Tam Ni đã tỉnh, vì thế cô đi tới trước mặt Vương Tam Ni:
“Tỉnh khi nào thế? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Tôi không sao, cảm ơn thanh niên trí thức Lục.” Đôi mắt của Vương Tam Ni rưng rưng nói.
Đối với Vương Tam Ni lúc này mà nói, Lục Hướng Noãn chính là cha mẹ tái sinh của cô ấy.
Lục Hướng Noãn không am hiểu dỗ người nhất, thấy Vương Tam Ni khóc, cô chỉ hung dữ nói:
“Thu hồi nước mắt lại, u nang trong bụng cô đã được tôi lấy ra, cô không cần lo lắng nữa. Hiện giờ cô cần phải làm là dưỡng cơ thể thật tốt, sau này chăm chỉ kiếm công điểm, trả tiền nợ tôi là được.”
Tuy Lục Hướng Noãn nói chuyện rất hung dữ, nhưng trong mắt Vương Tam Ni lại dễ nghe hơn bất cứ lời nào, cô ấy lập tức kìm nén nước mắt trở về:
“Thanh niên trí thức Lục, tôi sẽ.”
Lục Hướng Noãn thấy cô ấy không khóc nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi:
“Hôm nay bài khí chưa?”
“Bài khí?”
Lục Hướng Noãn thấy cô nói không rõ, thì nói rõ ra từ càng thẳng hơn:
“Chính là đánh… Rắm ấy.”
Vù một tiếng, gương mặt Vương Tam Ni đỏ bừng lên, sau đó chất phác lắc đầu.
“Khi nào bài khí, khi đó mới được ăn cơm.” Lục Hướng Noãn dặn dò.
Vương Tam Ni làm phẫu thuật bụng, nếu không bài khí mà ăn cơm, như thế tất sẽ ảnh hưởng tới chức năng tiêu hóa của dạ dày, nghiêm trọng sẽ xuất hiện bệnh tắc ruột.
Cho nên thời gian kế tiếp, Vương Tam Ni vẫn luôn vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào bài khí ra.
Mà Lục Hướng Noãn đi rửa mặt, giải quyết bữa ăn sáng trên bàn với Hoắc Cảnh Xuyên xong, mà Vương Tam Ni thì đợi cô ấy bài khí xong, lại đến nhà ăn của bệnh viện mua đồ ăn cho cô ấy.
Hiện giờ Vương Tam Ni mới phẫu thuật xong, chỉ thích hợp ăn cháo.
Viện trưởng Vương Thủ Nghĩa xử lý công việc trong tay xong, thì tới phòng bệnh tìm Lục Hướng Noãn, ngày hôm qua ông ta đã muốn tới nhưng bị công việc cản trở.
Y thuật của Lục Hướng Noãn, đặt ở trong bệnh viện bọn họ đều không tìm được một người.