Vương Thủ Nghĩa là người thích người tài, muốn giữ hạt giống tốt như Lục Hướng Noãn ở bệnh viện bọn họ, bồi dưỡng trọng điểm.
Không có chứng nhận tư cách hành nghề không sao, có thể thi, có ông ta đảm bảo, chắc chắn sẽ nhanh chóng lấy được chứng chỉ tư cách hành nghề.
Khi Lục Hướng Noãn biết Vương Thủ Nghĩa tới tìm cô vì chuyện gì, cô lập tức từ chối.
Cô thích nghiên cứu y thuật không giả, nhưng cô không muốn làm bác sĩ, một khi yêu thích biến thành công việc, vậy thì sẽ trở nên vô cùng thống khố, đời trước cô đã có cảm xúc này.
Lục Hướng Noãn đi làm đơn thuần là vì mưu sinh, hiện giờ cô sớm đã không cần tiền, cho nên đi làm, tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Đương nhiên nếu gặp người bệnh đưa tới cửa, cô cũng sẽ không mặc kệ.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, trong lòng cũng dần thả lỏng.
Anh sợ cô đồng ý, như vậy hai người sẽ ở hai nơi.
Nhưng nếu Lục Hướng Noãn thực sự đồng ý, Hoắc Cảnh Xuyên cũng sẽ không nói ra một chữ không.
Bởi vì yêu một người, thì phải bao dung mọi thứ của cô.
Hoắc Cảnh Xuyên yêu cô, cho nên cho dù Lục Hướng Noãn làm gì, anh đều luôn ủng hộ cô.
Vương Thủ Nghĩa trăm triệu không nghĩ tới Lục Hướng Noãn sẽ không đồng ý, bởi vì thời buổi này, có thể tìm được một công việc đứng đắn không dễ dàng gì, càng khỏi phải nói đi làm ở bệnh viện.
Nhưng ông ta thực sự không đành lòng từ bỏ hạt giống tốt này, cho nên vẫn luôn khuyên bảo Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn thấy ông ta cố chấp như vậy, dứt khoát nói thẳng với ông ta:
“Viện trưởng, cảm ơn ý tốt của ông, nhưng mà tôi sắp phải theo chồng tôi tùy quân, tôi không muốn chia cách hai nơi với chồng tôi, cho nên xin lỗi tôi không thể đồng ý chuyện này.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy chữ chồng tôi, trên gương mặt lạnh lùng nghiêm túc xuất hiện chút ý cười, ánh mắt tràn ngập dịu dàng nhìn Lục Hướng Noãn bên cạnh.
Quả nhiên Vương Thủ Nghĩa nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, thì không khuyên cô nữa, dù sao không thể bắt hai vợ chồng người ta chia cách hai nơi, cuối cùng thở dài rời đi.
Mà Vương Tam Ni phía sau Lục Hướng Noãn thì ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn Lục Hướng Noãn.
Thanh niên trí thức Lục thật lợi hại, cô ấy cũng muốn trở thành người giống như thanh niên trí thức Lục.
Hoắc Cảnh Xuyên đi ra ngoài mua vé xe, mà Lục Hướng Noãn thì ở bệnh viện với Vương Tam Ni, đợi Lưu Chiêu Đệ tới đây thay ca cho cô.
Vương Tam Ni đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, cho nên bên cạnh không có người thân có thể tới chăm sóc cô ấy.
Mà ngày mai Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên phải về Bắc Kinh, cho nên hôm nay phải trở về thu dọn đồ.
Bởi vậy Vương Tam Ni phải ở bệnh viện một mình, chẳng qua cô ấy mới phẫu thuật xong, bên cạnh phải luôn có người, cần người chăm sóc.
Cho nên Hoắc gia bàn bạc, để Lưu Chiêu Đệ và Vương Quế Anh thay phiên tới đây chăm sóc Vương Tam Ni.
Phẫu thuật u nang ở hiện đại là phẫu thuật phụ khoa thường thấy, bình thường ba đến bảy ngày là có thể xuất viện, cho nên Lưu Chiêu Đệ và Vương Quế Anh thay phiên chăm sóc ba ngày là có thể xuất viện đi về.
Trong tay Lưu Chiêu Đệ xách theo bánh bột ngô Vương Quế Anh làm, ngồi xe bò tới đây.
“Em dâu, đây là bánh bột ngô mẹ làm cho hai em, còn nóng đấy, em nhân lúc còn nóng ăn đi.” Vẻ mặt Lưu Chiêu Đệ câu nệ nói.
“Chị dâu, chúng em ăn rồi, chị cất đi, em còn có việc nên đi ra ngoài một lát.”
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn lại dặn dò Lưu Chiêu Đệ những chuyện cần chú ý, rồi đi ra ngoài.
Lục Hướng Noãn tìm chỗ không có ai tiến vào không gian, từ sau khi hai người kết hôn, Hoắc Cảnh Xuyên gần như không rời cô một tấc, cho nên cô căn bản không tìm được cơ hội tiến vào không gian ăn đồ ngon.
Nhìn đống đồ ăn mình tích trữ, Lục Hướng Noãn phát hiện mấy ngày qua không ăn thực phẩm rác này, vậy mà rất nhớ.
Vì thế cô ăn một cái đùi gà KFC, hai suất khoai tây rán, hai cái cánh gà, uống một hộp Yakult, lại ăn thêm ít trái cây mới dừng lại.
Sợ vẫn còn mùi Lục Hướng Noãn lại đi đánh răng, rửa mặt, sau đó tìm hai cái túi nilon đựng ít táo và quýt trong không gian mang ra.
Táo quýt là trái cây thường thấy, mùa này nếu muốn mua cũng có thể mua được, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng bị lộ.
Lục Hướng Noãn vốn định đưa ít lương thực cho Vương gia, nhưng hiện giờ thời gian hơi gấp, cho nên cô chỉ có thể từ bỏ.
Sau này đợi đến Bắc Kinh, lại gửi mấy thứ trở về, sau này còn nhiều thời gian mà.