Đợi Lục Hướng Noãn tới bệnh viện, phát hiện Hoắc Cảnh Xuyên đã trở về.
“Mua xong vé xe rồi ư?”
“Ừm, nhưng chỉ mua được một vé giường nằm.” Hoắc Cảnh Xuyên tiến lên vô cùng tự nhiên nhận lấy đồ trong tay Lục Hướng Noãn, đặt lên bàn.
“Không sao, có một vé cũng tốt.”
Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên nóng lòng trở về thu dọn đồ, cho nên không ở lại bệnh viện nữa.
Hơn nữa hiện giờ có Lưu Chiêu Đệ ở đây, bọn họ càng không cần thiết ở lại.
Lục Hướng Noãn để lại tiền, phiếu gạo, còn có hai túi hoa quả thì để lại một túi cho Lưu Chiêu Đệ, sau đó vội vàng lên xe về nhà với Hoắc Cảnh Xuyên.
“Tôi nợ thanh niên trí thức Lục quá nhiều.”
Lưu Chiêu Đệ nhìn Vương Tam Ni chỉ nhiều hơn con gái của mình mấy tuổi, cũng vô cùng đau lòng, tiến lên xoa đầu cô ấy dịu dàng nói:
“Đừng nghĩ quá nhiều, dưỡng bệnh quan trọng hơn. Đợi cô hết bệnh rồi, sau này còn nhiều thời gian báo đáp thanh niên trí thức Lục.”
Em dâu của cô ấy, là người tốt.
Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên về đến nhà, đã là hai ba giờ chiều.
Vương Quế Anh thấy con trai con dâu trở về, thì nhanh chóng đi nấu hai bát mì, bưng tới cho bọn họ ăn.
Lục Hướng Noãn bởi vì ăn vụng đồ trong không gian, cho nên không đói lắm, Vương Quế Anh múc một bát mì đầy cho cô, cô chỉ ăn hơn nửa.
Dư lại đều vào bụng Hoắc Cảnh Xuyên.
Từ lúc Lục Hướng Noãn đồng ý làm đối tượng với Hoắc Cảnh Xuyên, chỉ cần Lục Hướng Noãn không ăn hết, cuối cùng đều vào bụng Hoắc Cảnh Xuyên.
Chuyện này giống như đã thành thói quen.
Vương Quế Anh đi rửa bát, Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên đi vào phòng thu dọn đồ.
Ban đầu thu dọn mấy thứ không tiện xách theo, ví dụ như chăn gì đó, đều được Hoắc Cảnh Xuyên đến bưu cục gửi đi trước.
Dư lại là quần áo của hai người, cùng với ít đồ linh tinh.
Thứ to như xe đạp, Lục Hướng Noãn không mang đi, cho nên muốn để lại cho Hoắc Đại Khánh đi.
Như vậy sau này đến huyện thành, hay làm gì đó ông ấy cũng tiện hơn.
Nhưng bị hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh biết được thì từ chối, thứ tốt như vậy, không thể bị hỏng trong tay bọn họ.
Cuối cùng Hoắc Đại Khánh bảo Hoắc Cảnh Xuyên nghĩ cách, đưa xe đạp tới Bắc Kinh.
Hoắc Cảnh Xuyên thực sự nghĩ được biện pháp, hai ngày nữa có xe đến Bắc Kinh, Hoắc Cảnh Xuyên đã thương lượng với người ta xong, đến lúc đó để xe lên xe hở mui của người ta là được.
Hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh quả thực hài lòng không thể hài lòng hơn đối với biện pháp này.
Khi tới giờ ăn cơm tối, Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên mới miễn cưỡng thu dọn đồ xong, thu dọn ra hai túi to.
…
Hoắc gia còn chưa ăn cơm tối xong, thì nghe thấy âm thanh ồn ào trong sân, Hoắc Đại Khánh tưởng nhà ai xảy ra chuyện gì, vội vàng buông bát đũa xuống chạy ra ngoài.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, thì thấy trong sân nhà mình bị người trong đội vây đến chật như nêm cối.
Ngay khi Hoắc Đại Khánh nghi ngờ, Vương Tú Lan đứng ra nói: “Đại đội trưởng, chúng tôi đều tới tìm thanh niên trí thức Lục, cô ấy có ở nhà không?”
“Có có có, mọi người đợi một lát, tôi đi gọi con bé.” Hoắc Đại Khánh nhìn đồ trong tay bọn họ, thì đoán được đại khái bọn họ tới làm gì, xoay người trở về gọi người.
Lục Hướng Noãn vừa nghe là tới tìm mình, nhìn thoáng qua Hoắc Cảnh Xuyên xong, ngay sau đó hai người cùng nhau ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Vương Quế Anh gọi Hoắc Đại Khánh lại muốn đi theo ra cùng.
“Có lẽ là biết vợ lão tam sắp đi, nên tới tiễn con bé.” Hoắc Đại Khánh nói xong thì đi ra ngoài.
“Thanh niên trí thức Lục, chúng tôi đang đợi cô.”
Lục Hướng Noãn quen người nói chuyện, là Trương Hồng Diễm vợ của Vương Anh Hùng.
Khoảng thời gian trước khi chồng cô ấy sửa nhà, không cẩn thận bị ngã, ngã gãy chân, là mình khám cho.
“Vậy mọi người tới đây là?”
“Mọi người biết ngày mai cô sẽ đi, cho nên nhân lúc này không có việc gì, tới đây thăm cô.”
Lục Hướng Noãn cũng quen biết người nói những lời này, là quả phụ họ Lý ở đầu đông của thôn, gả qua đây không lâu thì chồng mất, trong nhà chỉ có cô ấy và mẹ chồng khóc mù sống nương tựa lẫn nhau.
Cô ấy không giống với quả phụ họ Lưu tính kế mình, cùng là chồng mất, quả phụ họ Lý nỗ lực làm việc, mỗi ngày đều đạt công điểm tuyệt đối, để cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.
Khi bắt đầu mùa đông, mẹ chồng của quả phụ họ Lý sốt đến hôn mê, thấy người sắp không được, là cô đoạt lại bà ấy từ tay Diêm Vương.