Hôm nay có rau xanh xào thịt, rau chân vịt trộn gan heo, lạc rang, dưa leo muối, món chính là cơm nấu cùng khoai lang đỏ.
“Tay nghề của chị dâu thật tốt.” Lục Hướng Noãn thật lòng khen ngợi.
“Ăn ngon thì em ăn nhiều một chút, sau này khi nào muốn ăn thì đến nhà chị dâu.” Trình Hiểu Yến được khen thì rất vui.
Lục Hướng Noãn ngoài miệng đồng ý, nhưng lần sau cô sẽ không tới.
Bởi vì cô thấy được cuộc sống của Vương gia không tốt lắm, hôm nay bọn họ ăn bữa này, có lẽ là nhà bọn họ cố nghiến răng mua ra.
Lục Hướng Noãn ăn một ít đồ ăn, sau đó nói dối ăn no rồi không ăn nữa.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên ăn xong, bọn họ sẽ rời đi.
Còn hai hộp bánh quy Lục Hướng Noãn mang tới, Trình Hiểu Yến bảo cô mang đi, nhưng bị Lục Hướng Noãn từ chối:
“Cho mấy đứa bé trong nhà ăn đi ạ.”
Mấy đứa bé của Vương gia vừa nhìn là biết được dạy dỗ rất tốt, vừa rồi khi ăn cơm không tranh không đoạt!
Thậm chí còn vô cùng lễ phép chào hỏi cô, gọi cô là dì.
Đối với đứa bé như vậy, Lục Hướng Noãn không chán ghét.
Trước khi đám Lục Hướng Noãn trở về, Trình Hiểu Yến đã quét dọn phòng một lần, ngay cả chăn trong tủ cũng được cô ấy lấy ra phơi.
Cho nên Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên không cần phải thu dọn nhà cửa, chỉ cần mang đồ vào sắp xếp lại một chút là được.
Nhưng mà đồ hai bọn họ mang đến hơi nhiều, cộng thêm đồ khoảng thời gian trước Hoắc Cảnh Xuyên gửi về, cũng được Vương Chí Cường mang về đặt trong nhà.
Đợi hai người thu dọn đồ xong, trời đã sắp tối đen, cộng thêm ngồi xe mấy ngày, cơ thể Lục Hướng Noãn có chút ăn không tiêu.
Rất rõ ràng là Hoắc Cảnh Xuyên cũng đã nhìn ra: “Em ở đây nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm, sẽ xong ngay thôi.”
“Ừm.” Lục Hướng Noãn nói xong thì nhắm mắt lại nằm trên giường ngủ.
Lúc này Vương Ái Quốc và Vương Ái Dân cũng tới đây, trong tay mỗi đứa là một cái bát, mỗi người cầm một cái bánh bột ngô.
“Chú Hoắc, đây là mẹ cháu bảo chúng cháu mang tới, mẹ nói hai người mới tới, đồ trong nhà còn chưa mua đủ, nên hai người ăn tạm trước.” Vương Ái Quốc lặp lại lời mẹ mình vừa nói.
Lục Hướng Noãn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cũng đi ra, cô lộ ra biểu cảm nghi ngờ nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên.
“Chị dâu lo lắng ngày đầu tiên chúng ta tới không có đồ ăn, phái hai đứa nhóc tới đưa cơm cho chúng ta.”
Vương Ái Dân ở bên cạnh nhìn thấy dì xinh đẹp, vui sướng chảy nước dãi: “Dì, mẹ cháu bảo chúng cháu đưa đồ ăn tới ạ.”
Cậu bé cũng giống Trình Hiểu Yến nhất, rất đẹp trai.
“Trở về cảm ơn mẹ cháu thay dì.” Lục Hướng Noãn nói xong thì lấy mấy cái kẹo sữa thỏ trắng trong túi ra, đưa cho hai anh em bọn họ.
“Cảm ơn dì ạ.” Vương Ái Quốc nói.
“Dì, dì thật tốt, sau này lớn lên cháu muốn cưới dì làm vợ…” Vương Ái Dân còn chưa nói xong, đã bị Vương Ái Quốc che miệng lại.
“Chú Hoắc, Ái Dân còn nhỏ, em ấy nói linh tinh thôi.”
Ngay sau đó Vương Ái Quốc xoay người giáo dục em trai: “Ái Dân, dì đã gả cho chú, là vợ của chú, em không thể cưới dì.”
Vương Ái Dân nghe thấy thế lập tức khóc oa oa, cậu bé muốn dì làm vợ mình.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy tiếng khóc đầu ong ong, tên nhóc thối này, chưa đủ lông đủ cánh đâu đã tới đoạt vợ với anh, đúng là to gan lớn mật.
Đúng là muốn đánh đứa bé một trận.
Lục Hướng Noãn ôm Vương Ái Dân đang gân cổ lên khóc, nhẫn nại dỗ một lát, cuối cùng cũng dỗ được đứa bé.
“Dì, trên người của dì quá thơm.” Vương Ái Dân nói.
“Vậy sao?”
Hoắc Cảnh Xuyên thật sự không nhịn nổi đứa nhóc này, ở trước mặt anh nói cưới vợ anh thì thôi, quan trọng là bây giờ ăn vạ trên người vợ anh không chịu đi, chuyện này thực sự là không để anh vào mắt mà.
Cho nên Hoắc Cảnh Xuyên trực tiếp kéo Vương Ái Dân ăn vạ trên người vợ anh ra:
“Vợ à, em ăn trước đi, anh đưa đứa bé trở về rồi sẽ về ngay.”
Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì nổi giận đùng đùng ôm Vương Ái Dân ra ngoài.
Còn Vương Ái Dân thì bị Hoắc Cảnh Xuyên dọa sợ tới mức mím môi, không dám nói chuyện, bởi vì cậu bé cảm thấy chú Hoắc rất hung dữ.
Vương Ái Quốc nhanh chóng nói tạm biệt với Lục Hướng Noãn, sau đó bước chân ngắn nhỏ đi trở về.
“Người đàn ông này, đúng là thích ăn dấm, ngay cả đứa nhỏ cũng ăn dấm.” Lục Hướng Noãn oán thầm trong lòng xong, nhưng mà gương mặt lại cười tươi.
“Vương Chí Cường, trông chừng con trai anh đi.” Hoắc Cảnh Xuyên thấy Vương Chí Cường đi ra ngoài tản bộ thì nhét Vương Ái Dân vào trong lòng anh ta, sau đó vội vàng trở về tìm vợ.