Vương Chí Cường còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra định mở miệng hỏi, thì Hoắc Cảnh Xuyên đã chạy không thấy bóng dáng.
Vương Ái Dân bĩu môi tố cáo với cha cậu bé, nói Hoắc Cảnh Xuyên bắt nạt cậu bé, vừa nói vừa chảy nước mắt, dáng vẻ như vô cùng ấm ức.
Vương Chí Cường thấy hỏi cậu bé cũng không hỏi được gì, vì thế nhìn con trai cả của anh ta:
“Ái Quốc, con nói xem sao Ái Dân lại chọc chú Hoắc tức giận.
Vương Ái Quốc lập tức nói chuyện mới xảy ra ra.
Khi Vương Chí Cường nghe con trai của anh ta nói muốn cưới Lục Hướng Noãn làm vợ trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên, khóe miệng giật giật lợi hại.
Con của anh ta mạnh hơn anh ta nhiều, lá gan còn lớn hơn, còn dám nghĩ, chẳng trách vừa rồi lão Hoắc tức giận như vậy.
“Cha… Con chính là muốn cưới… Dì làm vợ mà…” Vương Ái Dân lẩm bẩm.
Đợi cậu bé trưởng thành, cậu bé có thể đánh bại được chú xấu xa bắt nạt mình, như vậy cậu bé có thể cưới được dì.
“Không thể nói những lời này nữa, nếu không chú Hoắc con biết được, sẽ ném con cho sói ăn.” Vương Chí Cường hù dọa cậu bé.
“Cha, con không muốn bị sói ăn, con muốn cưới dì.” Vương Ái Dân khóc càng hăng.
“Lão Vương, anh làm gì thế, sao lại chọc Ái Dân nhà anh khóc như vậy. Lát nữa vợ anh biết được, chắc chắn lại náo loạn một trận với anh.” Chu Hoa Quang đi ngang qua dừng bước lại, trêu chọc.
“Từ đâu tới thì về đó đi.”
…
Vương Chí Cường thấy Chu Hoa Quang là phiền lòng, nguyên nhân là hai nhà bọn họ là hàng xóm chỉ cách bức tường, bình thường nhà Vương Chí Cường hơi có chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi sẽ ầm ĩ mọi người ở khu nhà đều biết.
Ở trong mắt người ngoài, Trình Hiểu Yến vợ của Vương Chí Cường là người đàn bà đanh đá, mà bản thân Vương Chí Cường là kẻ bất lực không quản được vợ.
Chính vì chuyện này, Vương Chí Cường không biết bị lãnh đạo bên trên hẹn nói chuyện bao nhiêu lần.
Nhưng sự thật căn bản không phải như vậy, tất cả đều bị Chu Hoa Quang mở miệng thêm mắm thêm muối nói linh tinh.
Nhưng mà hai vợ chồng Vương Chí Cường không thể làm gì được, chỉ có thể nén giận nuốt xuống cục tức này, chỉ vì Chu Hoa Quang tìm được cha vợ tốt.
Đời này Vương Chí Cường chưa từng thấy người nào lắm miệng như vậy, không biết mình tạo nghiệt gì mà làm hàng xóm với anh ta.
Quả thực chính là xui tám đời.
Chu Hoa Quang cũng biết mình không được Vương Chí Cường thích, nhưng ai bảo anh ta thích nói chuyện với Vương Chí Cường, dùng cách nói hiện đại để nói, chính là tên cuồng bị ngược:
“Lão Vương à, anh nhìn anh kìa, tức giận như vậy làm gì, tôi lại không làm chuyện gì có lỗi với anh, hai nhà chúng ta là hàng xóm mà.”
Nhưng mà Vương Chí Cường nghe anh ta nói như vậy, không nhịn được trừng mắt với anh ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa:
“Anh làm chuyện có lỗi với tôi còn ít sao?”
Vương Chí Cường thực sự muốn tát anh ta lên tường, moi cũng không moi xuống được.
“Lão Vương, lúc trước hai ta chắc chắn có hiểu lầm, tôi nói với anh…”
Vương Chí Cường căn bản không nghe anh ta lải nhải, cúi đầu nói với Vương Ái Quốc:
“Con trai, chúng ta về nhà tìm mẹ con.”
Ngay sau đó Vương Chí Cường ôm Vương Ái Dân, kéo Vương Ái Quốc về nhà.
Bà nội nó, không thể trêu vào thì anh ta trốn.
Thời gian hơi muộn, Lục Hướng Noãn không rảnh đánh giá bố cục xung quanh, cô và Hoắc Cảnh Xuyên ăn tạm đồ ăn hai anh em Vương Ái Quốc mang tới đối phó một bữa, sau đó rửa mặt ngủ.
Thực sự là ngồi xe mấy ngày, mệt muốn chết.
Chẳng qua khi tắm rửa, Lục Hướng Noãn nhìn thấy bồn tắm rất to trong phòng tắm, khóe miệng không nhịn được co giật.
Người đàn ông này không chê mỗi ngày đun nước ấm phiền phức, nhưng mà Lục Hướng Noãn không vạch trần tâm tư trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên.
Dù sao cô cũng là người hưởng thụ, đối với chuyện phương diện nam nữ, Lục Hướng Noãn vừa yêu vừa hận.
Hận chính là thể lực của Hoắc Cảnh Xuyên quá tốt, muốn không dứt, ngay cả cơ thể cô trải qua nước linh tuyền cải tạo thăng cấp cũng có chút ăn không tiêu.
Một đêm bảy lần là nói anh.
Chẳng qua hôm nay Hoắc Cảnh Xuyên vô cùng thành thật ôm Lục Hướng Noãn vào lòng, không làm gì, chỉ đơn thuần ngủ.
Nhưng mà rõ ràng là Hoắc Cảnh Xuyên đánh giá cao tự chủ của mình, chỉ ôm thôi máu toàn thân đã sôi trào, giống như có vô số âm thanh đang kêu gào muốn cô…
Muốn cô!
Hoắc Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của Lục Hướng Noãn, cứng rắn kìm nén xúc động trong lòng.
Mấy ngày nay ngồi xe, cô đã mệt muốn chết, đợi ngày mai anh đòi cả vốn lẫn lãi.
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên hôn trán Lục Hướng Noãn một cái, tay ôm eo nhỏ của cô hơi nắm chặt, sau đó nhắm mắt ngủ.