Tối qua là đêm ngủ ngon nhất mấy ngày qua của Lục Hướng Noãn, cho nên Hoắc Cảnh Xuyên rời giường lúc nào cô cũng không biết, đợi khi cô tỉnh lại bên cạnh đã không còn nóng hổi.
Lục Hướng Noãn duỗi người ở trên giường, ngay sau đó mặc áo vào xuống giường.
Mà lúc này cô mới có thời gian đánh giá bố cục phòng ngủ, phòng là dùng gạch đỏ lát nền.
Cách trang trí trong phòng rất đơn giản, ngoại trừ giường hai mét ra, dư lại chính là tủ quần áo bằng gỗ có hoa văn hoa hải đường.
Quần áo của Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên, còn có chăn đều đặt ở đó.
Tới gần cửa sổ còn có một chiếc máy may con bướm, ngày hôm qua Lục Hướng Noãn vào là thấy được.
Chẳng qua máy may kiểu cũ, Lục Hướng Noãn không biết dùng, cũng không dùng, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn phải đặt ở đó sinh bụi.
Đợi hôm nào lấy mảnh vải trong không gian ra phủ lên cho nó, mà tam chuyển nhất vang mình lừa trong tay lão già lúc trước, qua một thời gian nữa cũng tìm cơ hội bán nó đi.
Nếu không sẽ để không trong tay mình, thứ kia không có giá trị trân quý, sau này bán không được giá cao, làm củi thiêu cũng không được.
Còn không bằng nhân lúc hiện giờ, tăng giá trị lớn nhất của nó.
Nếu được, Lục Hướng Noãn muốn hai năm mua được mấy tứ hợp viện ở Bắc Kinh, trong tương lai, trải qua cuộc sống mỗi ngày thu tiền thuê nhà.
Con người cô lười nhác quen, hơn nữa có không gian làm tự tin, cô không thích đi làm chỉ thích lười biếng.
Ngoài ra là phích nước nóng, chổi, bàn ghế tạm thời chưa có.
Tối hôm qua trước khi ngủ, Lục Hướng Noãn như mơ mơ màng màng nghe được Hoắc Cảnh Xuyên nói bên tai cô hôm nay sẽ đi tìm thợ mộc làm đồ gỗ, không biết cô có nghe nhầm không.
Lục Hướng Noãn rời mắt, ngay sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, trong sân phơi quần áo của hai người đã giặt xong.
Cả sân không phải rất rộng, nhưng thoải mái hơn nhà ngang nhỏ hẹp nhiều, Lục Hướng Noãn rất hài lòng đối với nơi này.
Hai phòng một sảnh, phía giữa là phòng khách, hai bên phòng khách là chỗ ngủ.
Cô và Hoắc Cảnh Xuyên ở một phòng, phòng khác thì để một ít đồ linh tinh trong nhà.
Lục Hướng Noãn đi qua, sau khi đẩy cửa thì thấy xe đạp, raido cũng để ở bên trong.
Ngoài cửa ấy à, còn có một hành lang dài kiểu ban công, sau này có thể đặt ghế bập bênh ở đây, mệt mỏi thì nằm nghỉ một lát, còn không cần lo lắng bị mưa xối.
Trong sân có một cái giếng, nhìn qua như mới xây, nhưng mà như vậy cũng tiết kiệm sau này ra ngoài múc nước.
Phòng tắm rửa là Hoắc Cảnh Xuyên làm, tối hôm qua Lục Hướng Noãn đã thấy, còn nhà vệ sinh, thì dùng kiểu nhà vệ sinh cô hay dùng ở đại đội Hồng Kỳ.
Đổi hố xí thành dùng nước xả là sạch sẽ, bởi vậy Lục Hướng Noãn không cần lo lắng vấn đề nhà vệ sinh có dòi.
Thực sự là lúc ấy khi xuống nông thôn lần đầu tiên đi vệ sinh, cô bị ghê tởm muốn chết.
Trong phòng bếp có nồi bát gáo chậu, xẻng, thớt, dụng cụ cắt gọt, lò than, đều là đồ mới.
Sát góc tường có trăm than tổ ong, sau này nấu cơm có thể dùng nó, không cần nhóm lửa.
Đối với Lục Hướng Noãn mà nói, mùa đông còn đỡ, mùa hè đứng ở bệ bếp nóng đến mức chảy đầy mồ hôi, mỗi lần nấu cơm xong trên người như mới vớt ra khỏi nước, cả người dinh dính, không thoải mái chút nào.
Trước cửa là một mảnh đất trống, Lục Hướng Noãn nhìn cửa nhà người khác đều trồng ít rau xanh, cà chua, dùng rào tre vây quanh.
Đợi thêm hai ngày nữa cô thu dọn nhà xong, cô cũng muốn trồng ít rau mình thích, như vậy sau này lấy đồ ăn trong không gian ra ăn, cũng có xuất xứ.
“Sao em lại ra đây?” Hoắc Cảnh Xuyên đi lấy cơm trở về ở phía xa đã thấy vợ đứng ở cửa, vì thế anh chạy nhanh tới bên này.
Lục Hướng Noãn nhìn hộp cơm anh xách trong tay nói: “Ra ngoài nhìn xem, anh đi lấy cơm à?”
…
“Ừm, lát nữa ăn cơm xong, chúng ta đi xe trong đội đến huyện thành mua ít đồ. Khi trở về lại đến trong thôn tìm thợ mộc làm ít đồ, lúc trước anh không biết em thích gì cho nên không làm.”
Bên bọn họ tương đối xa, cách thành phố rất xa, ngay cả huyện thành gần nhất ngồi xe cũng phải hơn một tiếng.
Vì tiện cho người nhà trong đội, trong đội có xe chuyên chở bọn họ đi, nhưng mà không phải mỗi ngày, một tuần ba lần.
Bình thường có yêu cầu gì cũng có thể đổi với dân chúng gần đây, thực ra là bọn họ mua, trong lòng bên trên biết rõ nhưng không quản.